Những ngày qua, Hương bắt đầu nhận ra một điều lạ lùng trong tim mình. Mỗi lần Lâm cười, mỗi khi anh nắm tay cô giúp cô vượt qua khó khăn, hay chỉ đơn giản là nhường cô ngồi phía trước trong lớp, trái tim cô lại nhói lên một cảm giác vừa ngọt ngào vừa bối rối.
Một buổi chiều, lớp học kết thúc sớm, Hương và Lâm cùng nhau đi qua con đường nhỏ rợp bóng cây phượng. Ánh nắng chiếu qua tán lá, tạo nên những mảng sáng lung linh trên mặt đất. Lâm nói về một bộ phim mới, cậu trêu cô rằng: “Nếu cậu xem mà không cười, mình sẽ thất vọng đấy nhé.”
Hương mỉm cười, cảm giác ngại ngùng len lỏi: “Mình sẽ cố xem và cười thật nhiều.”
Nhưng thực ra, cô không chỉ muốn cười. Cô muốn mỗi khoảnh khắc bên anh kéo dài mãi, muốn cảm giác được an toàn khi đi cạnh anh, muốn nghe giọng nói tinh nghịch nhưng ấm áp ấy mỗi ngày. Cô tự hỏi, phải chăng đây chính là… thích?
Một buổi tối, khi cả lớp cùng nhau đi dã ngoại, Hương ngồi cạnh Lâm trên bãi cỏ xanh mướt, ngắm ánh hoàng hôn đỏ rực phản chiếu trên hồ nước. Lâm bỗng nắm tay cô, một cách rất tự nhiên như thể đó là chuyện bình thường.
Hương lặng người, tim đập nhanh, cả người nóng bừng. Cô nhìn anh, thấy nụ cười trêu đùa vẫn nở trên môi, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ dịu dàng khó tả. Lúc ấy, cô nhận ra: trái tim mình đã không còn chỉ là rung động nhất thời nữa, mà là một cảm giác sâu hơn, mong muốn được gần anh nhiều hơn, hiểu anh nhiều hơn.
Những ngày tiếp theo, Hương tự nhủ mình sẽ thử mở lòng. Cô bắt đầu chú ý những chi tiết nhỏ: cách Lâm rủ cô đi học sớm để ngắm bình minh, cách anh quan sát cô khi cô lúng túng trước bài tập, hay cách anh bảo vệ cô khi bạn bè trêu đùa. Tất cả những điều ấy, dường như đều gửi đến cô một thông điệp duy nhất: “Anh quan tâm em.”
Một chiều, khi cả hai cùng ngồi trên bậc thềm lớp học, Lâm nhìn Hương, nghiêng đầu trêu: “Cậu hay đỏ mặt thật đấy. Sao hôm nay lại thế?”
Hương cười, cảm giác tim vừa loạn nhịp vừa hạnh phúc: “Chắc… vì anh thôi.”
Lâm nhếch môi, ánh mắt tinh nghịch nhưng ẩn trong đó là một sự quan tâm đặc biệt: “Vậy thì tốt, mình thích thấy cậu cười.”
Hương ngồi yên, nhìn anh. Cảm giác bối rối dần chuyển thành ấm áp. Cô nhận ra mình không chỉ cảm thấy vui khi bên anh, mà còn muốn anh luôn ở bên, muốn chia sẻ mọi thứ cùng anh. Cô lặng lẽ mỉm cười trong lòng: trái tim mình đã thuộc về Lâm từ lúc nào mà cô không hề hay biết.
Và từ khoảnh khắc ấy, chuyện tình chớm nở giữa Hương và Lâm bắt đầu. Không ồn ào, không vội vàng, mà nhẹ nhàng, tinh tế, như cánh hoa mai hé nở trong sớm mai, vừa bẽn lẽn vừa rực rỡ. Hương biết, đây mới chỉ là bước đầu, nhưng bước đi ấy đủ để cô cảm nhận rằng thanh xuân của mình đang ngọt ngào hơn bao giờ hết, bên người con trai vừa hỗn láo, vừa ấm áp và đầy sức hút ấy.