ngày em trở lại

Chương 4: Hiểu lầm nhỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày ngọt ngào bên nhau chưa trôi qua bao lâu thì một cơn gió nhỏ mang theo hiểu lầm đầu tiên đến với Hương và Lâm. Chuyện bắt đầu từ một buổi học nhóm vào cuối tuần. Hương đang tập trung giải một bài toán khó, thì nghe Lâm cười khúc khích với nhóm bạn ở bên cạnh.

“Anh… anh đang cười chuyện gì vậy?” – Hương hỏi, giọng hơi nghi ngờ.

Lâm quay sang, nhíu mày, hơi bối rối: “Chỉ là mấy đứa bạn trêu nhau thôi mà, đâu có gì đâu.”

Nhưng Hương vẫn cảm thấy khó chịu. Cô nghĩ rằng anh đang chế giễu mình, hoặc ít ra là bỏ mặc cô giữa đống bài tập. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác lạ, một chút giận dỗi mà chính cô cũng không rõ lý do.

“Ừ, nếu vậy thì tốt…” – cô nhún vai, giấu đi sự bực dọc.

Lâm nhận ra vẻ mặt cô, liền tiến lại gần: “Hương, cậu hiểu lầm rồi. Mình không cười gì cậu cả. Thật đấy.”

Nhưng lúc ấy, cô đã hơi tự ái, hơi cảm giác bị bỏ rơi. “Anh cứ cười chuyện vui với bạn bè, còn tôi thì như người ngoài à?” – cô nói, giọng vừa buồn vừa trách.

Lâm hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. “Không phải đâu. Thật ra, mình cười vì cậu đang loay hoay với bài tập khó, mình thấy đáng yêu thôi. Mình muốn giúp cậu, nhưng không muốn làm cậu căng thẳng hơn.”

Hương nhìn anh, giây phút im lặng trôi qua. Cô nhận ra sự thật: chính cảm xúc của mình đã khiến cô hiểu lầm. Cô hít một hơi thật sâu, bối rối. “À… mình hiểu rồi. Mình hơi nhạy cảm quá.”

Lâm cười, nhấc tay lên vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt đầy quan tâm: “Không sao, mình biết cậu mới chuyển đến, mọi thứ còn lạ lẫm. Nhưng mình luôn ở đây, không bao giờ để cậu cô đơn đâu.”

Câu nói ấy khiến Hương cảm thấy ấm áp lan tỏa khắp người. Cô cười nhẹ, ngượng ngùng: “Cảm ơn anh… và xin lỗi vì hiểu lầm.”

Lâm nhún vai, nở nụ cười láu lỉnh: “Đừng nghĩ nhiều, chuyện nhỏ thôi mà. Giờ thì, tiếp tục làm bài hay đi chơi nhỉ?”

Hương cũng cười theo, cảm giác bực dọc và ngại ngùng vừa nãy tan biến như mây chiều. Hai người cùng nhau hoàn thành bài tập, rồi ra sân trường, cùng nhau ngắm nắng chiều rực rỡ trên những tán phượng. Mọi thứ lại trở về yên bình, ngọt ngào như trước.

Hiểu lầm nhỏ ấy không làm phai nhạt tình cảm của họ, mà ngược lại, khiến Hương nhận ra rằng Lâm luôn quan tâm đến cô theo cách riêng, dù có lúc hơi láu lỉnh. Cô cũng học được cách mở lòng, đón nhận sự quan tâm dù theo cách khác với mong đợi.

Và từ khoảnh khắc ấy, Hương hiểu rằng, dù trong tình yêu có những lúc tranh cãi, những hiểu lầm nhỏ, thì điều quan trọng là cách cả hai sẵn sàng lắng nghe, thấu hiểu và tha thứ cho nhau. Thanh xuân bên Lâm, với cô, vẫn đầy ắp những khoảnh khắc ngọt ngào, vừa bỡ ngỡ vừa chân thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×