Cơn mưa đầu mùa rơi lất phất, phủ lên khuôn viên trường đại học một lớp sương mờ như chính tâm trạng của Hà My. Cô đứng nép dưới mái hiên ký túc xá, tay ôm tập hồ sơ chuẩn bị cho buổi thực tập tại công ty startup mà cô đã mơ ước suốt nhiều tháng qua. Những giọt mưa rơi xuống vai áo khiến cô hơi ướt, nhưng lòng lại xao xuyến theo một cảm giác lạ lùng.
“Chạy nhanh thôi, sắp trễ mất,” cô tự nhủ, vội vàng kéo chiếc balo lên vai. Bước chân của Hà My rảo đều trên con đường lát đá, nước mưa bắn lên đôi giày trắng mới tinh. Bỗng một chiếc ô đen mở ra trước mặt cô, che chắn cho Hà My khỏi cơn mưa bất ngờ.
“Ồ… cảm ơn anh!” cô thốt lên, ngước nhìn. Khuôn mặt điển trai với ánh mắt ẩn chứa chút tinh nghịch nhưng vẫn mang nét lạnh lùng ấy khiến cô chần chừ.
“Không có gì, đi cùng tôi một đoạn nhé, đường trơn lắm.” Giọng nói vừa trầm vừa ấm áp khiến tim Hà My bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Cô không ngờ người đứng trước mặt mình lại chính là Ngọc Minh, bạn trai hiện tại của cô – người mà mọi người thường gọi là “trà xanh” vì tính cách hay ghen nhưng không bao giờ thẳng thắn bày tỏ. Anh cười nhếch mép, ánh mắt thoáng chút tò mò: “Sao hôm nay cậu lại đi nhanh thế, dường như có điều gì giấu tôi?”
Hà My đỏ mặt, lúng túng: “Không có gì đâu, chỉ là… sợ trễ buổi làm thôi.” Cô biết anh đang cố tình đùa giỡn, nhưng lại không dám phản bác.
Cả hai cùng đi bộ dưới những cơn mưa lất phất, ánh sáng chiều tà hắt xuống mặt đường loang lổ. Hà My cảm nhận được sự ấm áp từ chiếc ô, từ hơi thở gần gũi của Ngọc Minh, nhưng cũng tự nhủ phải giữ bình tĩnh, tránh để trái tim xao động quá nhiều trước những hành động tinh tế ấy.
Buổi chiều hôm đó, khi đến công ty startup, Hà My bước vào phòng làm việc với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Không gian mở rộng, tràn ngập ánh sáng tự nhiên, nơi các đồng nghiệp hăng say với dự án mới. Cô vừa đặt balo xuống thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Đúng là cô, Hà My phải không?”
Người đứng trước mặt cô chính là Khánh Duy, tình cũ của cô, nay trở thành đồng nghiệp. Nụ cười của anh vẫn ấm áp, đôi mắt sáng lấp lánh như ngày xưa. “Lâu rồi không gặp, giờ thấy cậu ở đây, cũng hơi lạ thật.”
Hà My ngượng ngùng cười, tim bỗng nhói lên một cảm giác vừa quen vừa xa lạ. Họ bắt tay nhau, và trong khoảnh khắc ấy, tất cả kỷ niệm cũ ùa về: những buổi chiều đi học, những lần tâm sự thâu đêm… Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác. Khánh Duy giờ là đồng nghiệp, còn cô phải giữ khoảng cách để tập trung công việc.
Ngọc Minh lại xuất hiện trong phòng, mang theo nụ cười nửa kín nửa hở. Anh dường như nhìn thấy mọi ánh mắt hướng về Khánh Duy, ánh mắt thoáng chút ghen tuông nhưng vẫn kiềm chế. Hà My cảm nhận được sự phức tạp trong mối quan hệ này, và lòng cô bắt đầu rối bời.
Ngày làm việc trôi qua, nhưng trái tim Hà My vẫn không ngừng đập loạn nhịp. Khánh Duy vô tình đứng cạnh cô khi cô đang chỉnh sửa báo cáo, cười nhẹ: “Cậu vẫn chăm chỉ như trước nhỉ, nhìn thấy là biết cậu làm hết sức.”
Hà My đỏ mặt, cố gắng tập trung: “Ừ… cảm ơn anh.” Nhưng trong lòng cô, những rung động xưa cũ dường như vừa mới nhen nhóm lại.
Buổi chiều, khi cô chuẩn bị rời công ty, cơn mưa lại bất ngờ kéo đến. Hà My đứng nép dưới mái hiên, và cả hai – Ngọc Minh và Khánh Duy – cùng xuất hiện bên cô, tạo nên khoảnh khắc căng thẳng nhưng đầy thú vị. Cả hai đều mỉm cười, nhưng mỗi nụ cười lại mang ý nghĩa khác nhau, khiến trái tim cô xao động.
Hà My nhìn hai con người đứng trước mặt mình, lòng bỗng nhiên trăn trở: “Rốt cuộc, tình cảm của mình đang hướng về ai? Ai mới thực sự quan trọng?”
Mưa vẫn rơi, con đường trước mắt loang lổ ánh sáng và bóng tối, như chính trái tim cô – đang phân vân giữa hai người, giữa quá khứ và hiện tại. Cô biết rằng, đây chỉ là khởi đầu, và con đường tình cảm của mình sắp bước vào một thử thách phức tạp, đầy bất ngờ và những lựa chọn khó khăn.