NGÀY THỨ HAI VĨNH VIỄN

Chương 3: Không Ai Được Gọi Là Sếp Ở Tầng 7


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi từng nghe một lời đồn trong văn phòng: “Ai bước vào tầng 7 đều được nâng lương hoặc bị xóa sổ.”

Tầng 7 – nơi đặt văn phòng Tổng Giám đốc, nhưng chưa ai từng thấy mặt sếp. Mỗi tháng, chỉ có một email được gửi từ hộp thư: boss@tma.corp.vn, với tiêu đề lặp đi lặp lại: “Tích cực hoàn thành mục tiêu quý – Thành công là văn hóa.”

Nghe như thể được viết bởi AI đang bị quá tải bộ nhớ.

Sau lần lên tầng 6, tôi trở về văn phòng như không có gì xảy ra. Nhưng ánh mắt của sếp Trang dành cho tôi giờ khác rồi – như kiểu cô ta đã nhận được một cảnh báo từ hệ thống. Mỗi bước đi, mỗi cú click chuột của tôi đều bị để ý. Ngay cả ly nước tôi uống, cô cũng nhìn như thể tôi đang uống… bí mật quốc gia.

10 giờ sáng, email từ Sếp Trang bật lên:

“Triệu tập họp khẩn toàn phòng. Chủ đề: Thích nghi và trung thành trong môi trường công sở hiện đại.”

Tôi bật cười. Đúng chất kiểu họp mà người nói thì không tin vào thứ mình đang trình bày, còn người nghe thì đang suy nghĩ xem mình có thể đi vệ sinh lúc nào.

Tôi bước vào phòng họp thì thấy anh Bách đã ngồi sẵn, ánh mắt nhìn tôi không rõ là cảnh báo hay khích lệ. Chị Hồng gật đầu nhẹ. Linh (cô Linh văn phòng, không phải Linh tầng 6) ngồi ghi chép, trông vẫn như một con bot đang học làm người thật.

Sếp Trang bắt đầu:

– “Gần đây, tôi phát hiện ra một số nhân viên có biểu hiện lệch chuẩn hành vi. Lơ đãng, hay mơ mộng, tự ý rời vị trí, hoặc có xu hướng nghi vấn hệ thống. Đây là dấu hiệu của sự… phi chuyên nghiệp.”

Tôi thở ra khẽ. Cô ta đang nói tôi, không cần giấu giếm nữa.

– “Để xử lý, tôi đã đề xuất ban lãnh đạo tái cấu trúc hệ thống giám sát. Từ tuần sau, chúng ta sẽ triển khai chương trình ‘Phản xạ tích cực’ – nơi mỗi hành động được ghi nhận và phản hồi tức thì bằng điểm thưởng.”

– “Điểm thưởng?” chị Hồng hỏi, giọng nghi hoặc.

– “Đúng. Mỗi lần làm đúng – đến đúng giờ, họp đầy đủ, không đặt câu hỏi thừa – sẽ được cộng điểm. Ai dưới chuẩn sẽ được... hướng dẫn lại.”

– “Còn nếu ai vẫn không đạt?” tôi hỏi.

Sếp Trang nhìn tôi, mỉm cười kiểu PR cứng nhắc.

– “Thì sẽ được mời lên tầng 7 để gặp… Bộ Phận Cân bằng.”

Tôi gật nhẹ. Bộ phận gì nghe như đang nói về tinh thần đạo giáo hơn là doanh nghiệp cổ phần.

Lúc cả phòng đang bàn tán về bảng điểm và hệ thống thưởng mới, tôi lặng lẽ bật app sơ đồ công ty trong máy. Không có tầng 7. Tôi thử tìm email của phòng Tổng Giám đốc – không có tên cụ thể, chỉ có một danh sách những người đã từng làm việc ở đó. Nhưng kỳ lạ là, tất cả đều đã… nghỉ việc. Không ai ở lại hơn ba tháng. Không ai có ảnh, không ai có mạng xã hội. Cứ như thể họ chưa từng tồn tại.

Tôi quay sang nhìn anh Bách. Anh vẫn nhìn vào màn hình laptop. Nhưng rồi, anh khẽ nghiêng máy cho tôi thấy: trên màn hình, là bản thiết kế cũ của tòa nhà T.M.A, năm 2016.

Trong bản thiết kế ấy, tầng 7 không phải là “Văn phòng Tổng Giám đốc”.

Nó được ghi là: “Phòng Giám Sát Đặc Biệt – Mô hình Tâm lý doanh nghiệp khép kín – Mức bảo mật cấp A.”

Tôi nuốt khan.

Tầng 7 không phải nơi để điều hành – mà là để quan sát và can thiệp.

Cuộc họp kết thúc trong một tràng pháo tay vô hồn. Mọi người quay về bàn làm việc như chưa từng nghe gì bất thường.

Tôi nhận được một email mới:

Từ: boss@tma.corp.vn
Tiêu đề: Trịnh Mai Hạ – Mời làm việc riêng tại tầng 7, lúc 15h00.
Nội dung: Không cần trả lời. Đúng giờ.

Tôi ngồi bất động. Màn hình máy tính lờ mờ phản chiếu gương mặt mình. Có điều gì đó đang chuyển động phía sau lớp gương, giống như tầng 7 không chỉ nằm trên đầu tôi – mà đang dần xâm nhập vào từng tế bào.

Tôi không biết mình sẽ thấy gì ở tầng đó. Nhưng tôi biết, tôi sẽ không đi lên với tâm thế của một nhân viên. Mà là của một người sắp làm vỡ hệ thống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!