15 giờ chiều.
Tôi đứng trước thang máy, ngón tay chạm nhẹ vào nút “7” – cái nút mà từ trước tới nay luôn mờ đục, không thể bấm. Nhưng hôm nay, nó phát sáng.
Thang máy di chuyển chậm rãi. Tiếng cơ khí khẽ vang như tiếng thở già cỗi của tòa nhà. Tôi soi mình trong lớp kính inox, gương mặt phẳng lặng đến lạnh lùng. Không phải vì tôi không sợ, mà vì tôi không còn tin cảm xúc là một phần được phép tồn tại trong công ty này nữa.
Cánh cửa mở ra.
Tầng 7 không giống văn phòng. Không có bàn làm việc, không có ghế ngồi, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có người làm việc ở đây. Chỉ có một hành lang dài, đèn vàng dịu, sàn trải thảm xám như bệnh viện tư nhân và mùi... vô trùng.
Cuối hành lang là một cánh cửa kính mờ. Có bóng người bên trong. Đang ngồi. Không nhúc nhích.
Tôi tiến lại gần. Cửa tự mở.
Trong phòng chỉ có một chiếc bàn dài, một ghế đơn đối diện, và người đàn ông ngồi bên trong – quay lưng lại. Màn hình trước mặt ông hiển thị đầy dữ liệu: bảng điểm hành vi, biểu đồ tâm trạng, nhật ký nhập suất máy tính của từng nhân viên. Tất cả được trình bày đẹp đẽ như một bản báo cáo tiến độ... cho việc lập trình con người.
– “Mời ngồi, Mai Hạ.”
Giọng ông ta trầm, rõ, không gượng. Không có cảm xúc, nhưng không vô hồn.
Tôi ngồi xuống.
Ông ta không quay lại, chỉ tiếp tục xem dữ liệu.
– “Em đã đi tầng 6. Đã nói chuyện với Linh. Tốt. Hệ thống cần biết phản ứng của những cá thể nhận thức được vòng lặp.”
– “Ông là ai?” tôi hỏi thẳng.
Ông không trả lời ngay. Rồi, như một đoạn mã chờ đến đúng điều kiện mới kích hoạt, ông ta nói:
– “Tôi là Trình. Giám sát trưởng của mô hình thử nghiệm T.M.A – tức là ‘Thí Nghiệm Mô hình Ảo hoá’. Em không làm trong một công ty. Em đang ở trong một chương trình mô phỏng hành vi làm việc liên tục, nhằm đánh giá khả năng thích nghi của con người với hệ thống lao động vô tận.”
Tôi cười khan.
– “Vô tận như... thứ Hai kéo dài mãi mãi?”
– “Chính xác. Thứ Hai là biểu tượng cho sự khởi đầu lặp lại, nơi không có hồi kết. Một ngày không ai yêu thích, nhưng không thể bỏ qua. Em là mẫu thử thứ 106.”
Tôi nắm chặt tay.
– “Và nếu tôi từ chối chơi tiếp?”
Ông ta trầm ngâm. Lần đầu tiên kể từ lúc tôi bước vào, ông xoay ghế lại. Gương mặt ông ta... không đáng sợ. Cũng không quá quen. Nhưng có một nét gì đó khiến tôi cảm giác mình từng thấy ông rất nhiều lần – có thể là trên quảng cáo tuyển dụng, hoặc trong những giấc mơ lặp đi lặp lại.
– “Em có thể dừng lại. Nhưng nếu dừng, tất cả ký ức sẽ bị xóa. Em sẽ quay lại điểm đầu vòng lặp, không biết mình từng biết điều gì. Như các nhân viên khác.”
– “Và nếu tôi muốn thoát hoàn toàn?”
– “Em phải chứng minh rằng em có khả năng phá vỡ khuôn mẫu hành vi mà hệ thống không dự đoán được.”
– “Như gì?”
– “Tự quyết định. Không cần lý do.”
Tôi bật cười thành tiếng. Một công ty mô phỏng tính tuân thủ, nhưng lại đòi hỏi… không tuân theo để được công nhận. Đúng là trò đùa của máy móc mang hình người.
– “Em sẽ phá hệ thống này,” tôi nói.
Ông ta gật đầu. Không đe doạ. Không ngăn cản. Như thể đó chính là điều mà ông chờ đợi.
– “Nếu em làm được, em sẽ là người đầu tiên. Nhưng nhớ, hệ thống học rất nhanh. Nó sẽ phản ứng. Và không phải ai cũng chịu nổi phản ứng đó.”
Tôi đứng dậy. Cửa kính mở ra lần nữa. Khi tôi bước ra, tôi không còn là người mới nữa. Tôi là người… mang theo một ý thức không được phép tồn tại: ý thức rằng nơi mình đang sống là một ảo ảnh được thiết kế để khiến mình tin rằng nó là thật.
Tôi xuống tầng 5. Mọi người vẫn làm việc. Nhìn tôi như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng có một thay đổi nhỏ. Rất nhỏ.
Tên tôi trên phần mềm chấm công… đã chuyển từ “Mai Hạ” thành “Hạ_106”.
Tôi mỉm cười. Chúng bắt đầu lộ mặt rồi.