NGÀY THỨ HAI VĨNH VIỄN

Chương 7: 22:00 – Kế Hoạch Không Có Trong Mail Công Việc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

21:56 tối.

Tôi đứng ở hành lang khu B – nơi mà ban ngày là lối đi phụ cho bộ phận Kỹ thuật, ban đêm thì tắt điện hoàn toàn. Thang thoát hiểm ở cuối hành lang. Không có camera. Không có đèn sensor. Không có cả... lý do gì để tôi ở đây vào giờ này. Nếu theo logic công việc, tôi nên đang ở nhà, dưỡng da, lên kế hoạch cho ngày mai, hoặc ít nhất là... soạn sẵn nội dung cho buổi họp tổ nhóm thứ Ba.

Nhưng tôi đang đợi một “người không tồn tại” – bản sao thất bại của chính mình.

22:00.

Cửa thang mở kẽ nhỏ, một ánh sáng yếu le lói từ chiếc đèn pin mini cũ kỹ rọi ra. Hạ_105 đứng đó, mặc áo khoác văn phòng xanh đen có thêu logo công ty. Gương mặt cô lạnh tanh, nhưng mắt thì sáng lên.

– “Cô đến thật.”

– “Tôi đến để làm điều phi lý. Và thật.”

– “Tốt. Giờ thì… hát.”

– “Hả?”

– “Chọn một bài hát, hát lớn lên. Không theo văn hóa công ty. Không theo chủ đề gợi cảm hứng. Cứ hát. Nếu cô thật lòng, lối thoát sẽ mở.”

Tôi suýt cười. Đây là nghi thức gì vậy?

Nhưng tôi đứng giữa thang thoát hiểm, không có ai. Không có KPI. Không có ai đánh giá.

Tôi cất giọng.

“Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ…
Ôi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là lá bay…”

Giọng tôi vang trong không gian bê tông, vọng lên từng tầng.

Hạ_105 nhắm mắt lại. Một tiếng “bíp” nhỏ vang lên.

Tường bê tông phía sau cô… rục rịch. Một khe sáng ngang như cửa hầm từ từ tách ra – mỏng như một cánh cửa bảo mật ở phòng dữ liệu mật. Đằng sau là một hành lang tối, mùi ẩm thấp và có chút... ozone cháy khét.

Tôi thở dốc. Không phải vì mệt. Mà vì sợ. Sợ cái cảm giác mình sắp bước ra ngoài kịch bản. Không còn thứ Hai. Không còn vòng lặp.

Tôi nhìn Hạ_105.

– “Chỗ này dẫn đi đâu?”

– “Tôi không biết. Tôi chỉ biết nơi này không được ghi lại bởi hệ thống. Nó là vùng trắng. Không có dữ liệu. Không có email. Không có chỉ thị. Không có deadline.”

Tôi ngập ngừng.

– “Nếu tôi vào, tôi có còn là tôi?”

Cô ta nhếch mép.

– “Nếu cô không vào, thì cô chưa từng là cô.”

Tôi gật đầu.

Rồi bước vào.

Bên trong, hành lang dẫn tới một căn phòng nhỏ – giống như một phòng họp thử nghiệm: bảng trắng, một bàn tròn, và một chiếc máy chiếu cổ lỗ. Không có gì khác. Nhưng trên bàn có một vật: một chiếc đồng hồ cát.

Tôi cầm nó lên. Cát chưa chảy.

Hạ_105 nói:

– “Đây là bộ đếm vòng lặp gốc. Nếu cô xoay ngược nó khi ở trong phòng này, vòng lặp thứ Hai sẽ ngừng lặp. Nhưng…”

Tôi nhíu mày.

– “Nhưng sao?”

– “…Nó sẽ xoá hết ký ức về những vòng trước. Bao gồm cả cô. Cô sẽ trở lại như một nhân viên bình thường. Cười đúng lúc. Gật khi sếp nói. Không còn nhớ gì.”

Tôi nhìn chiếc đồng hồ cát.

Thứ tôi luôn mong – thoát ra. Nhưng cái giá lại là… mất đi thứ khiến tôi tỉnh táo.

Tôi im lặng. Mắt nhìn hạt cát trắng chưa rơi. Rồi tôi đặt nó lại bàn.

– “Không. Tôi chưa sẵn sàng quên. Tôi muốn phá nó, không phải hoà vào nó.”

Hạ_105 mỉm cười – nụ cười đầu tiên từ lúc tôi gặp cô ta.

– “Vậy cô chính thức bước vào giai đoạn ba rồi. Chào mừng.”

Tôi quay lại, bước ra khỏi căn phòng trắng. Cửa sau lưng đóng sầm. Không có tiếng bíp. Không có ánh đèn. Như thể chưa từng tồn tại.

Nhưng trong đầu tôi, một điều gì đó đã thay đổi.

Sáng hôm sau, thứ Hai lại bắt đầu.

Nhưng lần này, tôi đến công ty với một bản kế hoạch mới – tôi sẽ xây dựng một nhóm “phá kịch bản”. Một tổ đội của những người biết mình đang bị lặp, nhưng giả vờ không biết – chờ thời cơ.

Vì nếu hệ thống được lập trình bằng thói quen… thì sự phá huỷ bắt đầu từ sự bất thường.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!