NGÀY THỨ HAI VĨNH VIỄN

Chương 8: Team Building Dành Cho Những Người Đang Tỉnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Hai. 08:00 sáng.

Thông báo nội bộ gửi tới toàn công ty:

*“[BẮT BUỘC] TẤT CẢ NHÂN VIÊN KHỐI VĂN PHÒNG THAM GIA BUỔI TEAM BUILDING: 'ĐỒNG BỘ - TRUYỀN CẢM HỨNG - BỨT PHÁ GIỚI HẠN' TẠI HỘI TRƯỜNG LẦU 7. KHÔNG CÓ LẦU 7? CỨ ĐI LÊN.

Trang phục: Áo đồng phục công ty.
Thời gian: 09:00.
Nội dung: Bất ngờ và cảm xúc.”*

Tôi nhận được thông báo này mà cười khẩy.

“Không có lầu 7? Cứ đi lên.” – câu này giống như một phép thử lòng tin. Giống như bảo một nhân viên tin vào KPI vô hình hay phúc lợi chưa rõ.

Tôi không cần phải tin. Tôi đã từng đến tầng không tồn tại.

Nhưng lần này, tôi muốn kéo người khác cùng đi.


08:15 sáng.

Tôi gửi một email. Tiêu đề: RE: Lịch họp đột xuất

Nội dung:

“Đã quá mệt với các buổi đồng ca công ty?
Có bao giờ bạn tự hỏi: tại sao cứ là thứ Hai?
Có bao giờ bạn ngồi đúng ghế, làm đúng việc, nhưng cảm thấy như mình đang diễn?

Hãy mặc đồng phục. Nhưng giấu một món đồ lạ trong túi.
Hãy tham gia buổi team building. Nhưng nếu bạn nghe thấy cụm từ: ‘hãy cùng nhau phá vỡ giới hạn bản thân’,
hãy nhìn quanh. Tìm người không vỗ tay.

Người đó là một phần của chúng tôi.”

Không ký tên. Không chữ ký công ty.

Tôi gửi nó vào mục "Bản nháp bị lỗi gửi". Và tôi biết sẽ có những người kiểm tra cả những thứ bị lỗi gửi – như một kiểu reflex của dân văn phòng lâu năm. Họ sẽ tìm thấy nó. Hoặc đúng hơn… những người tỉnh sẽ nhìn thấy.


09:00 sáng.

Tôi đến hội trường Lầu 7. Vâng, nó tồn tại. Nhưng chỉ hôm nay. Chắc do hệ thống đang trong chế độ giả lập "sự kiện đặc biệt".

Hội trường trắng toát, ghế ngồi xếp vòng tròn như buổi trị liệu nhóm. Ở giữa là một người đàn ông tóc bạc, mặt cười như ảnh stock trên Canva, cầm micro hét lên:

– “CẢ NHÀ ƠI, HÔM NAY CHÚNG TA SẼ BỨT PHÁ GIỚI HẠN!!”

Mọi người vỗ tay. Như phản xạ.

Tôi không vỗ.

Tôi quay nhìn quanh – một, hai, ba người cũng không vỗ tay. Họ không nhìn tôi. Nhưng mắt họ khẽ liếc sang nhau. Rất nhẹ.

Tôi đã có tổ đội.


Người dẫn chương trình tiếp tục thao thao bất tuyệt. Bài nói chuyện không khác gì ChatGPT khi bị yêu cầu “tạo động lực làm việc nhóm”. Đại loại như:

– “Bạn không cô đơn! Bạn là một phần của hệ sinh thái!”
– “Cùng nhau, chúng ta tạo ra giá trị không thể đo lường!”
– “Hãy tin rằng mỗi sáng thức dậy là một cơ hội!”

Tôi cười thầm. Nếu một ngày nào đó robot lên làm sếp, chắc nó cũng nói y hệt.

Rồi đến phần "phá băng" – chia nhóm, đóng kịch.

Tôi được ghép chung với ba người. Trong đó có một cậu IT, một chị HR đã ngoài ba mươi, và... Trưởng nhóm Truyền thông Nội bộ – người nổi tiếng... không ai biết tên.

Chúng tôi được giao một tình huống: “Làm gì khi khách hàng chê dịch vụ của bạn dở tệ?”.

Cả nhóm im lặng. Người dẫn chương trình gợi ý:

– “Hay mọi người đóng vai khách hàng – nhân viên, rồi đưa ra giải pháp? Phản ứng sáng tạo chút nha!”

Chị HR thở ra, khẽ nói:

– “Chúng ta có thể thử... phản ứng thật.”

Cậu IT gật đầu.

Trưởng nhóm Truyền thông Nội bộ nhìn tôi, môi mím lại. Rồi gật rất nhẹ.

Tôi cầm chiếc thẻ cài áo, gỡ ra. Mặt sau có viết dòng chữ tôi đã ghi sẵn:

“Nếu bạn đọc được dòng này, nghĩa là bạn đang thật sự sống.”

Tôi đưa cho họ từng người. Họ không nói gì. Nhưng họ giữ lại thẻ. Không trả.

Trong lòng tôi, lần đầu tiên sau bao nhiêu vòng lặp, có một thứ giống như… hy vọng.


Sau buổi team building, cả công ty được phát một hộp quà nhỏ: bên trong là gương mini dán tường, kèm ghi chú:

“Mỗi sáng, hãy nhìn vào đây và nói: Tôi là phiên bản tốt nhất của chính mình!”

Tôi nhìn vào chiếc gương. Nhưng không thấy mình. Chỉ là một lớp mờ trắng.

Giống như… ai đó đang chặn hình ảnh lại từ hệ thống.

Tôi quay đi.

Bởi vì tôi biết: từ giờ phút này, tôi không còn bị giám sát như trước nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!