Một tuần sau buổi “tình cờ che ô”, cuộc sống của tôi tiếp tục tiến triển đúng hướng.
Không còn tiếng nhạc sập sình trên trần nhà mỗi đêm. Đoàn Minh Triết dường như đã “hồi tâm chuyển ý”, hoặc ít nhất là… bắt đầu biết giữ trật tự tối thiểu của một công dân văn minh.
Sáng nay, tôi nhận được lời mời tham dự một buổi tiệc kết nối doanh nghiệp từ phía đối tác.
Lúc liếc qua danh sách khách mời, cái tên Trần Khải đập vào mắt.
Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ ấy gần một phút, rồi… mỉm cười.
“Gặp lại cũng tốt. Để tôi có dịp phản kích một cách thật thanh lịch.”
Buổi tối hôm đó, tôi chọn một chiếc đầm đen xẻ lưng, không phô trương nhưng vừa đủ quyến rũ.
Tóc búi cao, môi đỏ, ánh mắt sắc lẹm.
Không cần nổi bật giữa đám đông — tôi chỉ cần là phiên bản mạnh mẽ nhất của chính mình.
Khi tôi vừa bước vào sảnh tiệc, mọi ánh nhìn đều thoáng qua tôi một lượt.
Không phải kiểu soi mói, mà là… ngạc nhiên.
Tôi biết — họ từng thấy tôi xuất hiện bên Trần Khải như một cái bóng nhạt nhòa, nhưng hôm nay, tôi là chính mình, chứ không phải “vợ của ai đó”.
Và rồi, ánh mắt quen thuộc ấy bắt gặp tôi.
Trần Khải.
Anh ta sững lại đúng ba giây trước khi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm như thường lệ.
Bên cạnh anh ta, không ai khác, chính là An Chi — cô bạn thân "ngây thơ" năm nào.
An Chi mỉm cười giả tạo, bước tới chào tôi:
“Chị Lam, không ngờ gặp chị ở đây. Chị càng ngày càng đẹp ra đấy.”
Tôi nhìn cô ta, nâng ly rượu, nhàn nhạt nói:
“Ừ, ly hôn xong da dẻ dễ thở hẳn.”
Câu nói khiến môi Trần Khải khẽ giật. Còn An Chi thì khựng lại đúng một giây trước khi cười gượng.
“Chị vẫn giữ được sự hài hước như trước.”
“Trước thì tôi nhịn. Giờ tôi không cần nữa.” – Tôi cười, rồi bước qua họ như chưa từng quen biết.
Tôi dành cả buổi tối để trò chuyện cùng đối tác, chia sẻ về dự án riêng tôi đang triển khai – một start-up truyền thông độc lập.
Những người từng coi tôi là “bà Trần im lặng” giờ nhìn tôi bằng ánh mắt khác.
Không còn ai nhắc đến cái tên Trần Khải bên cạnh tôi nữa.
Khi buổi tiệc gần kết thúc, tôi nhận được tin nhắn từ…
Đoàn Minh Triết.
“Về chưa? Nếu chưa, tôi mang trà hoa cúc qua. Nghe nói hôm nay có buổi tiệc lớn — dễ đau đầu lắm.”
Tôi cười nhẹ, gõ lại:
“Anh định chuyển nghề làm thầy bói à?”
“Không. Tôi chỉ giỏi đọc biểu cảm của cô hơn cô tưởng.”
Tôi về đến nhà thì thấy anh ta thật — đang ngồi trước cửa căn hộ tôi, hai tay cầm hai cốc trà nóng.
“Tôi thắng cược với chính mình. Tôi biết cô sẽ mặc váy đen.”
“Anh theo dõi tôi đấy à?” – Tôi lườm.
“Không. Tôi chỉ nghĩ… người vừa thoát khỏi một cái kén sẽ chọn màu đen để nhớ rằng, mình từng bị bóp nghẹt.”
Câu nói ấy khiến tôi bỗng thấy nghèn nghẹn.
Không phải vì buồn.
Mà là vì tôi không ngờ, giữa thành phố đông người này, lại có người lắng nghe tâm trạng của tôi… mà không cần tôi phải nói ra.
Tối đó, tôi ngồi uống trà cùng anh ta, trò chuyện không đầu không cuối.
Đến khi tôi đứng dậy chuẩn bị vào nhà, anh ta bỗng nói:
“Trịnh Tĩnh Lam này, từ khi cô chuyển đến, trần nhà tôi bỗng yên tĩnh lạ thường.”
Tôi bật cười:
“Vì tôi sống văn minh.”
Anh ta nháy mắt:
“Cũng có thể là vì… sự có mặt của cô khiến tôi không cần âm thanh nào khác.”
Tôi cười, không đáp.
Nhưng khi đóng cửa lại, tim tôi đập hơi lệch một nhịp.
Có lẽ, tôi đang bắt đầu cảm nhận được —
hạnh phúc không đến từ người hoàn hảo nhất, mà từ người đúng lúc lắng nghe mình nhất.