nghèo cho sạch, rách quăng luôn

Chương 5: Nghèo Cho Sạch, Rách Quăng Luôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với một tâm trạng nhẹ tênh.

Không còn cảm giác nặng nề như khi còn sống trong một mối quan hệ đầy mỏi mệt.

Mở cửa ban công, gió lùa vào phòng mang theo mùi cỏ mới cắt từ công viên phía xa.

Một ngày mới.

Một cuộc đời mới.

Tôi đang ngồi uống cà phê, đọc email công việc thì có tiếng gõ cửa.

Tưởng là hàng xóm giao nhầm đồ, tôi mở cửa... và đứng hình mất vài giây.

Là Trần Khải.

Mặc sơ mi trắng, cà vạt nới lỏng, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi.

“Em chuyển nhà cũng không nói một tiếng.”

Tôi dựa người vào cửa, khoanh tay:

“Anh tìm đến đây bằng cách nào?”

“Lúc ký đơn, em để lại địa chỉ trong hồ sơ ly hôn.”

Tôi gật gù, mỉm cười nhẹ:

“Tôi nên ghi chú thêm: Vui lòng không tái sử dụng địa chỉ này cho mục đích cá nhân.”

Anh ta nhíu mày:

“Em thay đổi rồi.”

“Ừ. Giống như cái cây lâu ngày không được tưới, nhưng rồi cũng biết tự vươn lên bằng nước mưa.”

Trần Khải im lặng một lúc rồi bước vào câu chuyện mà tôi đã đoán trước:

“Anh sai rồi, Lam à. Mọi thứ… không như em nghĩ.”

“Không, anh sai rồi ở chỗ nghĩ rằng tôi vẫn còn quan tâm đến ‘mọi thứ’ đó.”

Anh ta thở dài, cố kéo lấy ánh mắt tôi:

“Anh đã sai khi để An Chi xen vào. Nhưng bây giờ… anh muốn làm lại từ đầu.”

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, giọng nhẹ tênh nhưng sắc như dao:

“Anh muốn làm lại từ đầu, nhưng tôi đã đi quá xa để quay lại điểm xuất phát.

Giữa chúng ta bây giờ không phải là một bước lùi.

Mà là một vực sâu không cần nối lại.”

Đúng lúc đó, giọng nam quen thuộc vang lên từ hành lang:

“Trần Khải? Ồ, ngạc nhiên ghê. Anh định phát tờ rơi cho cư dân mới à?”

Đoàn Minh Triết.

Vẫn là cái vẻ đùa cợt, tay cầm ly cà phê, tóc hơi rối, như thể bước ra từ một bộ phim tình huống lãng mạn.

Trần Khải hơi nhíu mày, có vẻ nhận ra anh ta.

Tôi thì chỉ… mở rộng cửa hơn một chút và quay sang Minh Triết:

“Vào đi, anh Triết. Cà phê sáng của tôi thiếu người tán dóc.”

Minh Triết cười nửa miệng, bước vào như thể là chủ nhà thật sự.

Trần Khải đứng im, mặt tối sầm.

“Em có người khác rồi?”

Tôi nhướng mày:

“Thì sao? Không phải anh là người đầu tiên làm điều đó à?”

Sau một lúc, Trần Khải rời đi.

Không lời tạm biệt.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, thở hắt ra.

Minh Triết đưa ly cà phê còn ấm cho tôi:

“Anh pha hơi đậm đấy. Nhưng mà hiệu quả khi cần đuổi người.”

Tôi phì cười, đưa tay nhận lấy:

“Cà phê này đắng thật. Nhưng anh xuất hiện đúng lúc, tôi phải công nhận.”

Anh ngồi xuống ghế đối diện, nghiêng đầu:

“Anh là kiểu người hay xuất hiện đúng lúc, đặc biệt là với em.”

Tôi nhấp một ngụm cà phê. Không ngọt. Nhưng lại dễ chịu.

“Anh biết không?” – Tôi nói, mắt nhìn ra cửa sổ.

“Lúc nãy tôi không tức giận. Không đau lòng. Chỉ thấy… tiếc cho phiên bản tôi từng cố gắng vì người không xứng đáng.”

Minh Triết không nói gì. Anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên thành ghế, không chạm vào tôi, nhưng sự hiện diện ấy giống như một lời an ủi lặng lẽ.

Đến khi chuẩn bị rời đi, anh quay lại, nhìn tôi với vẻ nghiêm túc hiếm thấy:

“Tĩnh Lam này. Nếu một ngày nào đó… em muốn yêu lại.

Hãy thử yêu một người biết cách đứng bên cạnh, chứ không phải người bắt em đứng sau.”

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, khẽ mỉm cười.

Có lẽ, người biết nói những điều cần nói… luôn là người nên giữ bên cạnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.