Ba ngày sau vụ "viếng thăm bất đắc dĩ" của Trần Khải, tôi nhận được một tin nhắn bất ngờ:
"Chị Lam, em có thể gặp chị một lát được không? Em nghĩ, phụ nữ nên nói chuyện với nhau, thay vì để đàn ông làm rối mọi thứ."
An Chi.
Người mà suốt quãng thời gian tôi còn là vợ Trần Khải, vẫn luôn xuất hiện như một cái bóng lấp lánh — vừa tỏ vẻ bạn thân của anh ta, vừa không quên “vô tình” khiến tôi cảm thấy mình là người thừa.
Tôi nhìn dòng tin, suy nghĩ một lát rồi gõ lại:
"Quán cà phê tầng trệt tòa nhà tôi ở. 10 giờ."
Tôi không cần phải né tránh ai nữa.
Và nhất là, tôi muốn nhìn thẳng vào thứ đã từng làm tổn thương mình — để chắc chắn rằng nó không còn khả năng chạm vào tim mình một lần nào nữa.
An Chi đến đúng giờ.
Vẫn kiểu trang điểm nhẹ nhàng, giọng nói êm tai, bước đi như thể gió thổi cũng có thể làm cô ta ngã.
“Chị Lam, chị vẫn đẹp quá… Em thật sự rất tiếc vì mọi chuyện đã ra thế này.”
Tôi không nói gì. Chỉ nhấp một ngụm trà.
“Thật lòng mà nói…” – Cô ta bắt đầu, ánh mắt rũ xuống như đang tỏ ra đầy áy náy –
“Em không cố tình… Nhưng anh Khải đã ở bên em khi em trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Anh ấy quan tâm, an ủi… Rồi mọi thứ cứ xảy ra như vậy.”
Tôi nhếch môi:
“Và em nghĩ, yêu người chồng hợp pháp của người khác trong lúc người ta đi công tác là… một tai nạn?”
“Em không muốn giành giật!” – An Chi vội nói, mắt mở to đầy vẻ oan ức –
“Em chỉ… được yêu thôi. Chẳng lẽ em sai khi được người ta yêu?”
Tôi nhìn cô ta chằm chằm trong vài giây.
Sau đó, tôi mỉm cười, nhưng là kiểu cười mà ngày xưa tôi không bao giờ dám thể hiện:
“Em sai ở chỗ tưởng rằng mình vô tội trong khi rõ ràng là đồng phạm.
Sai ở chỗ cứ tưởng sự ngây thơ sẽ miễn trách nhiệm.
Và sai lớn nhất là đến gặp tôi hôm nay để nói mấy lời đó.”
An Chi khựng lại. Mặt hơi tái.
“Em không đến để khoe khoang gì đâu. Em chỉ muốn chị biết, em và anh Khải sẽ làm lễ đính hôn sớm… Và em mong chị không xuất hiện, để mọi chuyện êm đẹp.”
Tôi đặt ly trà xuống bàn, giọng đều và lạnh:
“Em đừng lo. Chỗ nào tôi bị đuổi khỏi, tôi không thèm quay lại.
Nhưng nếu em muốn lễ đính hôn êm đẹp, thì nên canh chừng cho kỹ. Vì bản thân em chưa chắc đã là cô dâu đúng nghĩa.”
An Chi ngơ ngác, chưa kịp hiểu.
Tôi đứng dậy, cầm túi:
“Bây giờ, chị không phải là người e ngại mất chồng nữa. Chị là người… có thể khiến em mất mặt bất cứ lúc nào.”
Buổi gặp kết thúc trong không khí nặng nề.
Nhưng tôi bước ra khỏi quán với một nụ cười nhẹ.
Không phải vì hả hê. Mà vì lần đầu tiên, tôi biết cảm giác không còn là kẻ bị động trong trò chơi cảm xúc của người khác.
Buổi chiều hôm đó, khi tôi đang xem hồ sơ dự án, thì nhận được một cuộc gọi:
“Chị Lam, em là thư ký phòng PR của Tập đoàn H.A, không biết chị có thể tham gia tư vấn truyền thông cho chiến dịch mới của công ty chúng em không? Tổng Giám đốc đích thân chỉ định chị.”
Tôi cau mày:
“Tổng Giám đốc tên gì?”
“Dạ, anh Đoàn Minh Triết.”
Tôi suýt cười thành tiếng.
Buổi tối, Minh Triết gửi tin nhắn:
“Nếu em không thấy phiền, thì hãy đến cứu đội truyền thông của anh.
Bọn họ đang hoảng loạn như bị đuổi việc hết rồi.”
Tôi gõ lại:
“Tôi tính phí cao đấy.”
“Được. Nhưng anh có thêm ưu đãi: cà phê mỗi sáng, và sự hiện diện vui tính của anh mỗi lần em stress.”
Tôi đọc tin nhắn, cười khẽ.
Có lẽ, khi bạn bước ra khỏi một căn nhà sụp đổ,
thì ông trời sẽ đưa bạn đến…
một quán cà phê có mái vững chắc, và một người pha cà phê biết thính đúng liều.