Nghịch Thiên Ngô Ứng Hùng

Chương 205: Chương 214


trước sau

HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT

Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách

Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên

215 : Cái chết của Đổng Trác.

Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
“ Tư đồ đại nhân sao lại có nhã hứng uống rượu cũng lão phu thế?”

“ Doãn nghe nói Thái sư vẫn còn chưa có người hầu hạ săn sóc nên mới tìm được một nàng ca nữ tuyệt sắc muốn dâng cho thái sư.”

Đổng Trác trong lòng vui mừng nhưng miệng lại từ chối nói: “ Điều này sao được.”

Vương Doãn cười nói: “ Nàng này không những quốc sắc thiên hương hơn nữa lại giỏi mị thuật có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm. Thái sư ngày ngày vất vả quốc sự nhưng cũng không nên thiều niềm vui thú khuê phòng mới phải.”

Đổng Trác bị Vương Doãn uốn ba tấc lưỡi khiến kích thích, không nhịn được hỏi: “ Thật có một cô gái như vậy à?”

Vương Doãn nói: “ Nếu Thái sư thích hạ quan lập tức đưa vào phủ được không?”

Đổng Trác nói: “ Như vậy thật phiền cho Tư Đồ đại nhân quá ha ha.”

“ Nếu đã vậy, hạ quan xin tạm cáo lui .”

Vương Doãn vái dài một cái rồi xoay người muốn đi thì lại bị Đổng Trác gọi lại dặn dò: “ Tư Đồ đại nhân lão phu còn lời muốn nói.”

Vương Doãn nói: “ Hạ quan xin rửa tai lắng nghe.”

Đổng Trác nói: “ Hãy mau chóng bán hết điền sản, trang viện đem đổi hết sang vàng bạc trang sức, mua sẵn xe cộ để chuẩn bị vận chuyển.”

Vương Doãn kinh hãi trong lòng ngạc nhiên hỏi: “ Thái sư, … chuyện này là vì sao?”

Đổng Trác khoát tay nói: “ Tư đồ đại nhân không cần hỏi nhiều, cứ làm theo là được.”

Vương Doãn không dám chậm trễ ôm quyền đáp: “ Nếu vậy, hạ quan xin tuân lệnh.”



Ngày hôm sau.

Phủ của Lữ Bố giăng đèn kết hoa, gia đinh ra vào tấp nập trang trí tân phòng, cả phủ đều vui vẻ.

Lữ Bố trên chiến trường mặc dù uy phong lẫm liệt, chém đầu đối phương cũng không nháy mắt. Nhưng với đàn bà mà mình yêu mến thì yêu thương vô cùng. Mặc dù chỉ là một tiểu thiếp nhưng Lữ Bố cũng không để cho Điêu Thuyền mỹ nhân phải buồn lòng, dùng nghi thức đón chánh thê để nghênh đón tân nương về nhà.

Chẳng những thế Lữ Bố còn gửi thiệp mời các đồng liêu có quan hệ tốt đến phủ uống rượu mừng.

Đổng Trác là nghĩa phụ của Lữ Bố, Lữ Bố có việc mừng tất nhiên không thể không mời Đổng Trác uống rượu mừng. Cho nên từ sáng sớm Lữ Bố đã chạy như điên đến phủ Thái sư. Lữ Bố là nghĩa tử của Đổng Trác, có thể đi lại trong phủ thái sư mà kông ai ngăn trở gì. Gia binh thấy Lữ Bố tới cũng không ngăn cản cứ để mặc hắn tự nhiên đi vào.

Lữ Bố đang muốn đẩy cửa đi thẳng vào phòng ngủ thì chợt nghe từ trong có tiếng cười khanh khách của đàn bà xem với tiếng thở dóc nặng nhọc của Đổng Trác. Nghe được âm thanh này mặt Lữ Bố không khỏi thoáng nét mờ ám, thầm nghĩ nghĩa phụ quả thật là người già tâm không già. Mới sáng sớm mà đã làm chuyện xuân phong thế này.

Có cơ hội hiếm có, Lữ Bố tất nhiên cũng không dễ dàng bỏ qua liền rón rén tiến tới trước cửa, nhẹ nhàng đẩy khẽ một cái rồi đưa mắt nhìn qua khe cửa vào bên trong. Đầu tiên đập vào mắt hắn là quần áo vương vãi khắp nơi, có áo bào của Đổng Trác lại còn có yếm hồng của phụ nữ.

Lữ Bố đưa mắt nhìn sâu hơn vào trong phòng, cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh xuân mà hắn muốn nhìn.

Đổng Trác mập mạp như heo đang nằm ngửa trên giường gấm, một cô gái da trắng như tuyết dáng người thon thả như mèo đang quay lưng lại Lữ Bố. Hai chân thon dài trắng nõn đang kẹp ngang hông của Đổng Trác, nàng ta đang uốn éo vòng eo thon , cặp mông trắng bóc vừa to vừa quyến rũ đang ở trên người Đổng Trác nhấp nhô lên xuống.
Trong tiếng âm thanh khiến huyết mạch người khác phải sôi lên, Đổng Trác đột nhiên phát ra tiếng gầm nhẹ, xoay mình lật ngửa thân thể trắng nõn của người đàn bà kia xuống dưới. Cuối cùng Lữ Bố cũng thấy được một phần dung mạo của người đàn bà kia. Nhìn thoáng qua Lữ Bố thấy người đàn bà này quả là quốc sắc thiên hương, nhưng lại có chút quen mặt.

Để xác định xem mình đã gặp qua người này chưa nên Lữ Bố cố gắng nhìn kỹ lại.

Vừa nhìn rõ mặt, Lữ Bố thấy như bị trúng gió độc, thân thể run rẩy, sắc mặt xám xanh. Sau một khắc Lữ Bố đấm mạnh một cú lên cửa rồi xoay người bỏ đi luôn.

Đang trong lúc hưởng thụ mỹ nhân Đổng Trác bỗng nghe ngoài của có tiếng động thật lớn. Hắn lập tức hoảng sợ, hoàn toàn tương phản với thân mình mập mạp hắn nhanh nhẹn bật dậy đứng lên rút bảo kiếm ở đầu giường ra, nhảy xuống khỏi giường quát ra ngoài cửa: “ Ai ở ngoài cửa thế?”

Ngoài cửa im ắng không ai trả lời cả.

Đổng Trác hô liền ba câu thủy chung không ai lên tiếng liền xô cửa ra thì thấy cả hành lang cũng không có ai cả.



Phủ của Lữ Bố.

Tống Hiến và Thành Liêm đang ở ngoài cửa chính đón tiếp đồng liêu đến đây uống rượu mừng chợt thấy Lữ Bố mặt xanh xám quay về. Tống Hiến thấy săc mặt Lữ bố đầy giận dữ đang muốn hỏi thì Thành Liêm nhanh tay kéo lại khẽ nói: “ Tính tình của tướng quân ngươi không phải không biết, lúc này muốn khuyên can hay nói gì chẳng phải muốn chết hay sao?”

Tống Hiến “ A.” một tiếng, quay đầu lại nhìn lần nữa thì Lữ Bố đã đi như bay vào đại sảnh rồi.

Trong đại sảnh các quan văn võ đã đến không ít, họ đang túm năm tụm ba nói chuyện vui vẻ, chợt nghe có tiếng bước chân nặng nề vang lên. Mọi người vội quay lại nhìn thấy là Lữ Bố đã trở về. Tất cả đồng loạt tiến lên ôm quyền nói: “ Chúc mừng tướng quân vui vẻ nghênh đón mỹ nhân về phủ.”

Một cơn giận dữ không kiểm soát được từ trong lòng Lữ Bố bốc lên ngùn ngụt. Không kìm được cơn giận Lữ Bố vung tay bóp cố một viên võ tướng đứng gần nhất. Bàn tay bóp mạnh một cái chợt có tiếng xương gẫy răng rắc vang lên khắp sảnh. Viên võ tướng này đã bị Lữ Bố bóp gãy cổ, ngạt thở mà chết.

Mọi người thấy vậy đầu tiên là khiếp sợ, rồi đều lo lắng vội vàng không ngừng lùi về phía sau.

Lữ Bố ném thi thể viên võ tướng đó xuống đất, vung hai tay quát to: “ Cút. Tất cả đều cút hết cho ta!”

Cả một đám văn quan võ tướng kinh hoàng mà chạy ra. Chỉ trong chốc lát tất cả đều bỏ chạy sạch sẽ. Tống Hiến và Thành Liêm cũng không có chút biểu hiện của người nhà binh cùng với đám tạp dịch trốn ở xa nhìn trộm vào. Không một ai dám tiến lại khuyên giải Lữ Bố một câu. Đại mạc cô lang đang giận dữ ai lại đến gần để nhận lấy tai họa chứ?

“ Người đâu.” Lữ bố nắm chặt hai tay lớn tiếng quát to: “ Chuẩn bị ngựa cho bản tướng quân!”

“ Tuân .. tuân lệnh.”

Có tiếng gia đinh căng thẳng run run đáp, rồi hắn chạy vội đi.



Phủ Tư đồ.

Thấy Lữ Bố mặc giáp trụ tay cầm Phương Thiên Họa Kích nổi giận đùng đùng đến. Hai tên vệ binh gác cửa phủ thấy Lữ Bố mặt mày hung hãn, đầy sát khí không khỏi cảnh giác , vung đao ngăn cản quát lên: “ To gan, lại dám xông bừa vào phủ Tư đồ hả.”

“ Hả?” Lữ Bố đôi mắt lộ sát cơ lớn tiếng quát: “ Muốn chết sao?”

Chỉ một khắc, Phương Thiên Họa Kích rít gào. Hai tên vệ binh đáng thương còn chưa kịp vung đao lên đã bị chém ngang hông thành bốn mảnh. Lữ Bố chém chết hai tên vệ binh cũng không dừng lại thúc ngựa trực tiếp xông vào phủ Tư Đồ. Trong Phủ gia đinh, nha dịch trông thấy Lữ Bố đầy sát khí như vậy không ai dám tiến lên ngăn cản cả.

Chỉ trong chốc lát Lữ Bố đã thúc ngựa xông thẳng vào thư phòng của Vương Doãn.

“ Ầm!”

Cửa thư phòng mỏng manh đã bị Lữ Bố trong cơn tức giận chém một kích tan tành. Cửa bị phá xong Lữ Bố nhìn thấy Vương Doãn đang đường đường chính chính ngồi sau bàn sách, ánh mắt buồn bã, bình tĩnh nói: “ Phụng Tiên tướng quân, lão phu chờ người đã lâu rồi, ngươi cuối cùng cũng đã tới.”

Lữ Bố cầm ngang Phương thiên họa kích chĩa vào cổ họng Vương Doãn nghiến răng nói: “ Vương Tư đồ, ngài đã hứa gả Thuyền nhi cho ta vì sao lại còn dâng nàng cho Đổng Thái sư?”

Vương Doãn bùi ngùi thở dài một tiếng, cúi thấp đầu giọng bình tĩnh nói: “ Lão phu thẹn với tướng quân xin nhận lấy cái chết, Phụng Tiên tướng quân xin hãy ra tay đi.”

Lữ Bố cau mày nói: “ Chẳng lẽ cho rằng ta không giết nổi ông sao?”

Vương Doãn nghiêm mặt nói: “ Tướng quân võ nghệ thiên hạ vô địch có thể lấy đầu thượng tướng trong đám vạn quan như lấy đồ trong túi sao lại không giết được lão phu chứ.”

“ Hây ..”

Lữ Bố quát lên một tiếng lớn, Phương thiên Họa Kích vung lên đang muốn không quản tất cả đâm chết Vương Doãn ngay lập tức, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu lo lắng: “ Phụng Tiên tướng quân chậm đã, không thể ra tay được!”

Lữ Bố quay phắt đầu lại thì thấy Thái Ung đang chạy vội từ cửa vào liền quát lên: “ Thái Ung ông muốn chết hay sao?”

Thái Ung nói: “ Việc của Điêu Thuyền tiểu thư hạ quan biết rõ ngọn nguồn. Việc này không thể trách Tư đồ đại nhân được. Việc này thật ra là vạn bất đắc dĩ thôi.”

“ Cái gì?” Lữ Bố có nén lửa giận, cau mày quát: “ Thật là bất đắc dĩ sao? Thị lang đại nhân từ từ nói xem nào.”



Phủ Thái sư.

Lý Nho vội vàng đến gặp Đổng Trác.

Không kịp rào đón gì cả, Lý Nho hỏi luôn: “ Chúa công, Nho nghe nói Phụng Tiên tướng quân muốn cưới con gái của Tư đồ đại nhân nhưng hình như Tư đồ đại nhân lại đem cô ấy dâng cho chúa công làm thiếp, có việc này không?”

Đổng Trác cau mày nói: “ Lão phu cũng nghe phong thanh thấy nói Lữ Bố ỷ vào quyền thế cua lão phu hoành hành khắp nơi. Vô tình thấy được nhan sắc thiên kiều bá mỵ của con gái Tư đồ đại nhân mới nổi tà ý. Ép nhận sính lễ muốn bắt cô ấy về làm thiếp. Nhưng mà Tư đồ đại nhân cũng không đồng ý, hôm nay đã gả cho lão phu rồi.”

“ Ui cha.” Lý Nho vỗ tay nói: “ Trên đời này thiếu gì mỹ nữ, chúa công cần gì phải vì con gái của Tư Đồ đại nhân mà gây mất hòa khí với Phụng Tiên tướng quân chứ?”

“ Mất hòa khí, không cần quan tâm.” Đổng Trác không đồng ý nói: “ Lữ Bố muốn tranh giành đàn bà với ta sao?”

Lý Nho nói: “ Nếu Phụng tiên tướng quân thích con gái của Tư đồ đại nhân chúa công sao không đem cô ấy gả cho Phụng Tiên tướng quân, như vậy lại có thể thu phục được nhân tâm.”

“ Nhường lại cô gái của ta?” Đổng Trác đưa mắt lạnh lẽo nhìn Lý Nho âm thanh khó chịu nói: “ Văn Tu nếu bảo ngươi giao thiếp yêu của ngươi cho Lữ Bố ngươi có đồng ý không?”

“ A ..” Lý Nho hít sau một hơi nhỏ giọng nói: “ Chúa công, nên lấy đại cục làm trọng.”

Đổng Trác đưa tay ngăn Lý Nho lãnh đạm nói: “ Văn Tu không cần khuyên nữa, nếu không còn chuyện gì nữa Lão phu phải đi nghỉ đây. Không tiễn ..”

Lý Nho thở dài, im lặng rút lui.



Ban đêm, trong phủ Tư đồ.

Lữ Bố đang ngồi uống rượu giải sầu. Qua một lúc, Vương Doãn, Thái Ung giải thích, Lữ Bố đã tin. Trút toàn bộ oán hận lên đầu Đổng Trác. Chỉ trong một đêm Đổng Trác trong lòng Lữ Bố đã từ nghĩa phụ đáng kính trở thành kẻ thù cướp vợ.

Vương Doãn giọng đều đều khuyên nhủ: “ Tướng quân chẳng lẽ còn chưa cảm thấy cuộc sống nhờ vả người khác thế này đã quá đủ rồi hay sao?”

" Bình!"

Một tiếng động lớn vang lên, Lữ Bố nặng nề nện một đấm xuống bàn khiến cho rượu và đồ nhắm trên bàn rơi cả xuống đất. Thường nghe nói thù giết cha mẹ và hận đoạt thê tử là mối thù bất công tái thiên thật đúng với tình cảnh của Lữ Bố hiện tại.

Thật đáng hận.

“ Lão tặc Đổng Trác, ta và ngươi thề không đội trời chung!” Lữ Bố nghiến răng nói: “ Một ngày nào đó ta phải băm thây lão làm vạn mảnh.”

Không thể nghi ngờ gì nữa, Lữ Bố là kẻ vô tình bạc nghĩa chỉ đối với mỹ nữ là ngoại lệ !!!

Vương Doãn nói: “ Tướng quân muốn giết lão tặc Đổng Trác cần gì phải chờ đến một ngày nào đó. Lúc này chẳng phải đang có một cơ hội rất thích hợp hay sao.”

“ Hả?” Lữ Bố nghiêm trang nói: “ Xin được chỉ giáo?”

Vương Doãn nói: “ Thủ hạ dưới trướng lão tặc Đổng Trác tuy rằng có hơn mười vạn tinh binh Lương châu, chiến tướng cũng có mấy trăm viên nhưng hầu hết đều theo Lý Thôi, Quách Dĩ, Phàn Trù, Trương Tể đóng ở bên ngoài. Lúc này đóng tại Lạc Dương và vùng phụ cận có hai vạn quân phần lớn đóng tại cửa đông thành. Bên trong thành chỉ có ba ngàn thiết kỵ.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!