NGHỊCH THIÊN NGÔ ỨNG HÙNG
QUYỂN 1: TRIỀU ĐÌNH
Chương 5: Phản Thanh phục Minh bắt đầu từ chuyện đánh vợ
Nguồn: tangthuvie
Dịch giả: vohansat
‘Chát!” Ngô Viễn Minh đang lúc ngủ say bị người cấu xé, trong lúc đau đớn hắn chẳng nghĩ ngợi gì vung tay đánh ra, chỉ nghe một tiếng tay chạm vào thân thể người khác thật vang, sau đó một tiếng rít sắc nhọn của một ả đàn bà vang lên: “Hán mọi rợ, ngươi còn dám đánh bản cung ư?!”
“Bản cung?!” Cặp mắt mơ màng của Ngô Viễn Minh dần mở ra, trước mặt Ngô Viễn Minh xuất hiện một ả đàn bà che mặt mặc y phục nhà Thanh, tóc chải cầu kỳ theo kiểu bồn hoa, trên đó còn mang theo đầy trân châu, phỉ thúy, mã não cùng vàng bạc trang sức, cách sắp xếp cùng cách đeo đều cực kỳ có nghiên cứu, từng ấy vàng bạc chồng chất tại một chỗ, lại không hề khiến người ta cảm thấy là một kẻ trọc phú, ngược lại toàn thân trên dưới đều tỏa ra một khí chất khiến kẻ khác không dám khinh thường, tạo nên một vẻ nhân từ cùng với thong dong cao quý. Chỉ là…
“Vóc người chấm năm mươi chín điểm!” Ngô Viễn Minh lầu bầu nói. Bởi vì ả đàn bà mặc đồ nhà Thanh kia eo khá thô, mà ngực lại khá phẳng, tuy nói những khuyết điểm này đều bị khí chất cao quý cùng cách trang điểm hợp lý che đậy, nhưng làm sao thoát khỏi cặp mắt sáng chỉ có sắc tình của Ngô Viễn Minh. Nhưng Ngô Viễn Minh vừa đánh giá xong vóc người của ả đàn bà ấy xong, lập tức nhớ tới thân phận của ả ta: đây không phải là bà vợ cả hàng thật giá thật của mình, Hòa Thạc Kiến Ninh trưởng công chúa hay sao? Mà sau lưng công chúa Kiến Ninh, còn có ba cô tiểu nha hoàn mặt đỏ bừng bừng Hương Thế, Lăng Hà cùng Vân Tụ, còn có một mụ Biên ma ma còn chút xuân sắc đang nhìn mình đầy hung dữ độc địa.
“Con điếm dâm tiện, bản cung kêu ngươi tới gọi ngạch phụ vào gặp, vậy mà ngươi lại trực tiếp luồn vào trong chăn ngạch phụ!” Công chúa Kiến Ninh không rõ Ngô Viễn Minh nói năm mươi chín điểm là ý gì, nhưng sự phẫn nộ mà ả thể hiện ra đã đủ khiến Hồng Thược rét lạnh, may mà mục tiêu công kích hiện tại của công chúa Kiến Ninh không phải là nàng, mà là kẻ đã cưỡng bức Hồng Thược rồi còn đánh đập công chúa, Ngô Viễn Minh. Cho nên ả chỉ bực tức mắng Hồng Thược một câu rồi chuyển sang Ngô Viễn Minh gầm lên: “Cẩu mọi rợ, ngươi biết ngươi vừa mới làm gì không? Hôm nay nếu ngươi không giải thích rõ ràng với bản cung, vậy bản cung sẽ tấu lên triều đình, đem cả nhà họ Ngô các ngươi chém sạch!”
“Chẳng phải chỉ đánh ngươi một cái thôi sao? Lại chẳng làm ngươi bị thương.” Ngô Viễn Minh thuận tay kéo chăn lên đem thân thể trần truồng của mình và cô nàng Hồng Thược che kĩ, ngáp dài bâng quơ đáp lại. Công chúa Kiến Ninh vốn đã tức giận gần chết, lại bị thái độ thờ ơ của Ngô Viễn Minh kia kích thích, suýt chút nữa đã giận ngất xỉu, há mồm quát lớn: “Cẩu mọi rợ, ngươi tính ngươi phải đánh chết bổn cung ngươi mới thoải mái ư? Ngươi biết ẩu đả bản cung, là phạm phải tội gì không?”
“Tội gì?” Ngô Viễn Minh vẻ mặt lơ ngơ, đây cũng chẳng phải hắn giả vờ hồ đồ, mà bình thường khi Ngô Viễn Minh bắt xe kiểm tra, đến cả tài xế đi tiểu làm con kiến chết đuối hắn cũng có thể lấy tội ngược đãi động vật viết phiếu phạt tiền, nhưng mà khi Ngô Viễn Minh nuốt riêng tiền phạt hoặc vòi vĩnh tài xế bị tố giác, thì hắn lại rất nghiêm túc giải thích là quên chưa nộp lên hoặc là bạn bè bình thường gặp gỡ biếu tặng. Hiền lành với mình, nghiêm khắc với người, cũng là một trong những lời răn của Ngô Viễn Minh.
“Tội gì ư? Ngươi không biết là tội gì ư?” Công chúa Kiến Ninh tức tối đến suýt nghẹn lời, đồng thời ả cũng rất kỳ quái với phản ứng của Ngô Ứng Hùng, nếu là bình thường, nàng chỉ cần hắt hơi một cái, gã Ngô Ứng Hùng hèn yếu sợ sệt này liền trúng gió, mà ả kho khan một tiếng, ắt hắn cũng ho lao theo. Vậy mà lúc này công chúa Kiến Ninh chỉ còn thiếu rút đao ra chém người, đến cả đám hạ nhân vô can như Ngô Lộc, Ngô Hỉ, Biên ma ma cùng ba cô thiếp thân nha hoàn đều sợ đến quỳ sụp xuống, mà kẻ trong vòng là Ngô Ứng Hùng lại có vẻ bình tĩnh thoải mái, không có một chút sợ sệt nào cả, công chúa Kiến Ninh nhất thời cũng không làm gì được hắn. Chỉ có Biên ma ma, mà đứa con vì bị Ngô Viễn Minh hãm hại, lại tỏ vẻ hăm hở xông lên, công chúa Kiến Ninh liền nén cơn giận dữ ra lệnh: “Biên ma ma, nói cho tên Hán mọi kia, hắn phạm phải tội gì.”
“Đại bất kính!” Biên ma ma cao giọng kêu lên cái từ khiến mụ đau đáu cả ngày nay, gào to: “Ẩu đả trưởng công chúa đương triều, là phạm thượng! Là đại bất kính! Tội phải xử tử!”
“Nghe ra chưa?” Công chúa Kiến Ninh dương dương đắc ý hỏi: “Cẩu mọi rợ, ngươi bây giờ đã biết tội chưa?”
“Thánh nhân dạy, không biết không có tội, vừa rồi bản thế tử không cố ý đánh ngươi, chuyện này kết thúc vậy đi.” Ngô Viễn Minh chẳng thèm để ý vung tay lên: “Nếu không có việc gì khác, các ngươi ra ngoài đợi đi, bản thế tử mặc y phục xong nói tiếp.” Nói đến đây, Ngô Viễn Minh còn bổ sung thêm: “À, thuận tiện nói với ngươi một chuyện, bản thế tử quyết định đem nha hoàn Hồng Thược của ngươi thu vào phòng, còn ba nàng Hương Thế, Lăng Hà cùng Vân Tụ, bản thế tử muốn đem các nàng ấy ban thưởng cho ba anh em Ngô Lộc làm vợ. Ngươi tạm chịu đựng hai ngày, Ngô Phúc đã đi mua nha hoàn mới, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp nha hoàn cho ngươi.”
“Cái gì?” Công chúa Kiến Ninh tức đến suýt chút đã nhào lên xé xác Ngô Viễn Minh, may mà những lễ nghi cung đình đã được giáo dục từ nhỏ ngăn trở cơn giận dữ của ả, đồng thời công chúa Kiến Ninh cũng biết quả thật vừa rồi Ngô Viễn Minh chỉ là vô tình đánh phải mình, lại nói cũng chỉ trúng cánh tay mình mà thôi, nếu ồn ào kéo ra triều đình, chẳng những không trị được Ngô Viễn Minh, chính mình còn mang phải cái danh bới lông tìm vết cùng cậy thế hiếp người. Nghĩ đến đây, khí thế của công chúa Kiến Ninh không khỏi xì hẳn xuống.
“Làm sao còn chưa ra đi?” Ngô Viễn Minh được voi đòi tiên coi khùng khục, vén mở một góc chăn cười nham nhở: “Thế nào? Không thấy bản thế tử còn chưa mặc y phục à?”
Nếu như Ngô Viễn Minh mà không lật chăn lên, có lẽ sự kiện này đến đây là chấm dứt, chỉ là động tác giở chăn này của hắn hơi quá lố, làm lộ ra thân thể trần truồng của tiểu nha đầu Hồng Thược, lại vừa đúng lúc gương mặt xinh xẻo của cô nàng lại quay hướng công chúa Kiến Ninh, không chỉ khiến cho ả nhìn thấy dấu vết hôn hít khắp mặt cùng cổ gáy của nàng, mà còn nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng sau khi liên tiếp đạt đến đỉnh của tiểu nha đầu – đây chính là cảm giác tuyệt vời mà công chúa Kiến Ninh trước giờ chưa từng được nếm trải. Thấy tình cảnh này, cơn giận vốn đã xìu bớt của công chúa Kiến Ninh lập tức lại bùng lên, giận dữ quát: “Người đâu, đem Hồng Thược lôi xuống đánh loạn côn chết cho bản cung!”
“Công chúa nương nương tha mạng! Nô tì không dám nữa, tha cho nô tỳ!” Uy thế của công chúa Kiến Ninh còn mạnh, Hồng Thược việc đầu tiên nghĩ tới đương nhiên là van xin công chúa Kiến Ninh, nhưng ả công chúa Kiến Ninh bị phản bội kia làm sao bỏ qua cho tình địch cướp đi chồng mình, chỉ thúc giục: “Nhanh, nhanh lên, đem con điếm dâm đãng này kéo ra đánh chết!” Công chúa Kiến Ninh chính là thái thượng chủ nhân của phủ họ Ngô này, mệnh lệnh vừa ra lập tức có vài tên gia đinh tiến vào, hướng tới nàng Hồng Thược đã sợ đến khóc lớn không ngừng bước tới.
“Thế tử, thế tử cứu mạng.” Cho tới lúc này Hồng Thược mới nhớ tới tên Ngô Ứng Hùng ngày xưa vốn hèn yếu vô cùng đã từng đáp ứng che chở cho mình, vội vàng nức nở quay sang Ngô Viễn Minh cầu viện. Có lẽ vì nàng nha hoàn Hồng Thược xinh xắn này mới có mười sáu, tương lai còn có khả năng trưởng thành rất lớn, cho nên vốn có tầm nhìn lâu dài Ngô Viễn Minh lại khó có một lần giữ lời hứa, quát: “Đứng lại, cút hết ra cho bản thế tử!”
“Đem con điếm dâm đãng này kéo ra, nhanh!” Công chúa Kiến Ninh có lẽ là cái số khắc với Ngô Viễn Minh, làm việc gì cũng muốn chống đối lại hắn, kiên trì phải đem Hồng Thược đương trường xử lý. Ý kiến của nam chủ nhân và nữ chủ nhân hoàn toàn trái ngược, chỉ khổ cho đám gia đinh kia, nghe ai đều sẽ mất lòng người còn lại, vĩnh viễn chẳng cách nào có thể vừa lòng đôi bên. Chẳng qua căn cứ vào kinh nghiệm ngày xưa, đám gia đinh vẫn cảm thấy đứng về phía công chúa Kiến Ninh so ra khá an toàn, nên bọn gia đinh này vẫn không để ý đến nghiêm lệnh của Ngô Viễn Minh, cắn răng bước tới kéo Hồng Thược.
“Cút ngay!” Ngô Viễn Minh sao nỡ đem đối tượng giúp ấm giường giặt chăn của mình giao cho đám gia đinh ngu xuẩn này, cũng không thèm để ý là mình không mặc quần áo, trần truồng từ trong chăn nhảy ra, hai tay vung ra lốp bốp mấy cái bạt tai, đánh cho mấy tên gia đinh kia miệng mồm tóe máu, lại đạp thêm mấy cái, mấy tên gia đinh kia lập tức kêu thảm ôm đầu chạy như chuột. Cùng với tiếng la của đám gia đinh có có mấy tiếng ré của ba cô nàng Lăng Hà, Hương Thế cùng Vân Tụ, ba cô bé này đều từ nhỏ đã vào cung, ở trong cung nhìn thấy toàn là đám thái giám công công chẳng nam chẳng nữ, nào từng thấy cái thứ như củ lẳng dưới háng Ngô Viễn Minh kia?
Hẳn sẽ có người hỏi, trong phòng trừ ba nàng nha hoàn, còn có hai người phụ nữ là công chúa Kiến Ninh và Biên ma ma, sao lại không thấy kêu? Biên ma ma dù gì cũng là người lấy chồng sinh con rồi, đã quen với việc này; mà công chúa Kiến Ninh lại là vì bị cơn ghen tuông giận dữ làm mờ mắt quáng đầu, căn bản không thèm để ý đến thân thể của Ngô Viễn Minh, chỉ một mực nhào tới giường nắm lấy tóc tiểu nha hoàn Hồng Thược cào cấu đánh đập, vừa đánh vừa mắng: “Con ả dâm tiện, con ả tồi tệ, con ả điếm trời sinh, thằng cẩu mọi rợ trời đánh kia, con cháu của cẩu mọi rợ đúng là cẩu mọi rợ, ai cũng đáng chết … !”
“Con cháu của cẩu mọi rợ?” Ngô Viễn Minh phát hiện công chúa Kiến Ninh đặc biệt ưa thích dùng từ ‘cẩu mọi rợ’ này để mắng chửi, ban đầu hắn không có lưu tâm gì đến từ này, còn tưởng vì ả quá tức giận mình dụ dỗ nha hoàn của ả mà nói không lựa lời, đến tận lúc này mới phát hiện sự tình không đúng lắm. Hơi chút tìm kiếm ký ức của Ngô Ứng Hùng, Ngô Viễn Minh lập tức phát hiện ra kết quả khiến hắn tức xì khói – Mọi rợ, đó không phải là cách xưng hô khinh bỉ của người Mãn đối với người Hán sao? (Mie, thế lũ Tàu bẩn xưng tứ di mọi rợ thì hiền lắm chắc, còn đi chửi dân khác, ngày xưa dân mình bị nó gọi là sâu bọ đó, bà con đừng để những kiểu truyện này che mắt nhé)
Nghĩ tới đây, lại nhìn thấy nàng Hồng Thược mới đây còn dưới thân mình uốn éo rên rỉ giờ bị công chúa Kiến Ninh cào mặt đầy vệt máu, vốn thà chết không chịu thiệt, Ngô Viễn Minh lập tức vung tay chộp lấy công chúa Kiến Ninh, giở tay lên liền một cái bạt tai giáng thẳng vào gương mặt được che lụa: “Cẩu Thát tử! Dừng tay cho lão tử!” Một cái tát này của Ngô Viễn Minh sức lực không nhỏ, không chỉ đem công chúa Kiến Ninh đánh nổ đom đóm mắt, mà cả khăn lụa che mặt của ả cũng bị đánh bay, để cho Ngô Viễn Minh sau mười lăm năm thành thân lần đầu nhìn thấy tướng mạo của ả. Không nhìn thì thôi, vừa liếc qua, hắn liền …
“Khó trách ngươi ngày ngày che mặt! Xấu quá!” Ngô Viễn Minh cất tiếng kêu thê thảm rất thật lòng: “Trời cao, đất dày ôi! Vợ của ta sao mà xấu đến thế?”
“Ngươi … ngươi nói ai xấu? Cẩu mọi rợ, ngươi nói ai xấu?” Âm lượng của công chúa Kiến Ninh lần đầu tiên trong đời vượt qua mụ Biên ma ma, người nuôi ả khôn lớn. Cũng khó trách công chúa Kiến Ninh tức tối đến vậy, công bằng mà nói, vị công chúa nương nương này tướng mạo cũng không đến nỗi như Ngô Viễn Minh nói, nhưng cũng chỉ tính là tàm tạm bình thường thôi, tuyệt đối không thể so được với đám nha hoàn Hương Thế, Lăng Hà, càng chớ nói đến tiểu mỹ nữ hạng nhất như Hồng Thược. Nhưng thường đám đàn bà phụ nữ trên đời hận nhất không gì ngoài việc bị chửi là xấu trước mặt mọi người, huống hồ vốn là thân cành vàng lá ngọc như công chúa Kiến Ninh: “Cẩu mọi rợ, ngươi hiện tại lại đánh ta một cái, bản cung sẽ dâng biểu lên triều đình, đem cả nhà họ Ngô các ngươi xét nhà diệt môn, đem ngươi lăng trì xử tử!”
“Đánh ngươi thì thế nào? Lấy vợ về là để đánh đấy!” Ngô Viễn Minh lại xáng thêm một bạt tai, đánh cho công chúa Kiến Ninh rú lên oai oái: “Cẩu mọi rợ, ngươi lại đánh ta nữa, tội thêm một tầng!”
“Tội thêm một tầng chứ gì?” Ngô Viễn Minh vốn một mực tôn câu ‘Liều mạng chiếm tiện nghi, thà chết không chịu thiệt’ làm chân lý cuộc đời, lại nhớ tới Ngô Ứng Hùng trước kia bị công chúa Kiến Ninh hành hạ khổ sở lại càng bừng bừng lửa giận, thêm nữa nhớ đến việc trong truyện ‘Lộc đỉnh ký’ Vi Tiểu Bảo đánh công chúa Kiến Ninh tàn bạo lại khiến à phục tùng ngoan ngoãn, Ngô Viễn Minh bèn dứt khoát đi học Vi tước gia một phen, giơ chân đạp một cái khiến ả ngã ngửa xuống đất, cưỡi lên bụng ả vung tay đánh xuống như đang đánh trống, quyền quyền đánh thẳng vào mặt, vào ngực cùng bụng công chúa Kiến Ninh, vừa đánh vừa mắng: “Đánh ngươi thêm một cái tội tăng một tầng chứ gì? Vậy bây giờ thành mấy tầng rồi? Ngươi mỗi ngày muốn ta quỳ dập đầu cho ngươi chứ gì? Còn cần dập đầu nữa không? Ngươi ngày ngày mắng người Hán chúng ta là mọi rợ đúng không? Còn mắng nữa không? Mỗi lá thư qua lại của ta với phụ thân ngươi không phải đều muốn xem trước sao? Giờ còn muốn xem không?”
“Á á! Cẩu mọi rợ, ngươi thật lớn mật! Cẩu mọi rợ, ngươi đánh được lắm! Ngươi đánh thêm một cái nữa xem nào? Á ối … bản cung muốn dâng tấu triều đình …” Công chúa Kiến Ninh ban đầu còn mạnh mồm mắng trả, nhưng về sau Ngô Viễn Minh ra tay càng lúc càng nặng, vết bầm tím trên mặt, trên thân càng lúc càng nhiều, ả cũng dần dần chịu không nổi, nước mắt ròng ròng, khóc lóc xin tha: “Mọi … Ngạch phụ gia, tha ta đi, ta sau này … không dám bắt ngươi quỳ nữa, không dám đánh mắng ngươi nữa, ta không tra thư từ của ngươi với cha chồng nữa. Hu hu hu … ngạch phụ gia, tha cho bản cung đi.”
“Ngạch phụ, không thể đánh!” “Thế tử, đừng đánh nữa!” Trừ Biên ma ma ra, thì Ngô Lộc, Ngô Hỉ, Hương Thế, Lăng Hà đám nha hoàn gia đinh, tất cả đều bị hành động điên cuồng của Ngô Viễn Minh làm sợ đến không biết làm gì, can cũng không dám vào can, chỉ một mực quỳ trước mặt Ngô Viễn Minh không ngừng dập đầu xin tha cho công chúa Kiến Ninh, đến cả Hồng Thược cũng cuộn mình trong chăn hướng Ngô Viễn Minh năn nỉ: “Thế tử gia, không thế đánh, đánh nữa chết người mất!” Nhưng Ngô Viễn Minh một lòng muốn học thủ đoạn thu phục công chúa Kiến Ninh của Vi tước gia, chẳng những không hề có ý dừng tay, mà ra tay càng lúc càng nặng.
“Có chuyện gì thế?” Lúc này, bên ngoài phòng truyền đến thanh âm của lão gia nhân Ngô Phúc, đến khi Ngô Phúc tiến vào phòng nhìn rõ ràng sự tình phát sinh trong phòng, lập tức sợ đến dậm chân kêu to: “Thế tử, cậu gây họa lớn cho lão gia rồi. Ngô Lộc Ngô Thọ Ngô Hỉ ba cái tên chết tiệt các ngươi sao còn không lôi thế tử gia ra.”
Có phụ thân làm chủ, ba anh em Ngô Lộc mới ùa nhau xông đến, sáu cánh tay cùng vươn ra lôi kéo Ngô Viễn Minh. Ngô Phúc tuy là kẻ hầu hạ trong nhà, nhưng mà lão một dạ trung thành, hầu hạ qua ba đời họ Ngô, từ Ngô Tương, Ngô Tam Quế rồi đến Ngô Ứng Hùng, Ngô Viễn Minh dù sao cũng phải nể mặt lão một chút, lại thêm hắn đánh cũng có chút mệt mỏi, nên cũng không giãy dụa mấy đã bị ba anh em họ Ngô kéo lên, mà Ngô Phúc cũng thừa cơ đi qua đỡ công chúa Kiến Ninh dậy, hơn nữa còn liên tục xin tha.
“Công chúa nương nương đừng trách, thế tử tối hôm qua gặp mộng dữ, cho nên cử chỉ thất thường, lão nô thay mặt thế tử chịu tội với công chúa nương nương, ngài muốn đánh muốn phạt xin cứ trút lên lão nô.” Ngô Phúc vội vàng giải vây cho Ngô Viễn Minh, những lời xin lỗi của lão không hề nhận được một chút tha thứ nào của công chúa Kiến Ninh. Ả công chúa này vốn điêu ngoa độc địa thành tánh, trước cho lão Ngô Phúc một cái bạt tai thẳng mặt, sau đó lảo đảo chạy ra thư phòng, vừa chạy vừa kêu: “Cẩu mọi rợ, ngươi nhớ cho ta, bản cung lập tức vào cung tố cáo ngươi với thái hoàng thái hậu và hoàng thượng, ngươi ở nhà chờ bị chặt đầu đi.”