ngõ 13: tiếng gọi từ bóng tối

Chương 10: Cánh Cửa Thứ Hai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi không còn nhớ mình là ai trước khi trở thành “người gác cửa”.

Khi ở trong ngôi nhà này, ký ức trôi như nước chảy qua tường – ai cũng bị cuốn đi, chỉ còn lại tiếng gõ và nhịp thở. Nhưng đêm nay, lần đầu tiên, tôi ngủ.

Và trong giấc ngủ ấy, tôi mơ.

1. Giấc mơ của ngôi nhà

Tôi mơ thấy mình đứng giữa phố. Ban ngày. Xe cộ, người qua lại, ánh nắng đâm vào mặt. Tôi thấy ngôi nhà số 7 ở cuối con ngõ, nhưng nó không còn như trước — sạch, sáng, bảng hiệu mới: “Homestay Ngõ 13”.

Trên tường treo tấm biển nhỏ:

“Địa điểm nổi tiếng trên mạng – Nhà ma có thật ở Đà Nẵng.”

Tôi nghe người ta cười, chụp ảnh, quay video. Họ chỉ vào tôi, nói:

“Chỗ này viral lắm, có clip gõ ba tiếng tự động luôn đó.”

“Fake thôi, chắc người ta cài cảm biến.”

Họ không biết tôi đang nghe.

Tôi thấy từng khuôn mặt trôi qua – trẻ, háo hức, hiếu kỳ. Không ai tin. Không ai sợ.

Và điều đó khiến tôi… trống rỗng.

Tôi gõ.

Cộc. Cộc. Cộc.

Không ai nghe. Họ bật cười, nói: “Sound effect hay ghê!”

Tôi thở, tường tôi run lên, nhưng trong mắt họ chỉ là màn diễn PR.

Người ta biến nỗi đau của tôi thành trò tiêu khiển.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy tức giận.

2. Khi ngôi nhà thức dậy

Tôi tỉnh.

Không còn trong mơ.

Nhưng ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ — ban ngày. Tôi chưa bao giờ thấy ban ngày trong đời “nhà” của mình.

Tôi đứng dậy, hay đúng hơn là bức tường trồi ra, co giãn, tạo thành hình tôi – Vy – bằng vôi, gỗ và máu khô. Tôi có hình thể, tạm thời.

Tôi bước ra ngoài ngõ. Người qua lại, nhìn tôi, nhưng không nhận ra.

Một nhóm người đang livestream trước cửa nhà:

“Anh em ơi, truyền thuyết ngôi nhà biết thở nè, nghe nói ai gõ ba lần là có giọng nữ đáp lại đó.”

Tôi đứng sau họ, lặng lẽ nhìn.

Một cô gái cầm điện thoại, cười tươi:

“Ok, test nha! Một, hai, ba — CỘC! CỘC! CỘC!”

Tôi thấy sống lưng mình rùng lên. Tôi không định đáp, nhưng từ sâu trong tường, tiếng gõ trả lời tự vang lên.

Cộc… cộc… cộc.

Cả nhóm la hét phấn khích.

“Thấy chưa! Có tiếng đáp lại thật kìa!”

“Tao nói rồi mà, nhà này ‘ẩn camera’ thôi!”

Không ai biết rằng tôi không còn điều khiển được chính mình. Những ký ức cũ – của Trung, Minh, Phương – đang thức dậy. Mỗi người trong họ là một tiếng vọng, một phần ý thức bám trong tường. Và giờ họ gõ cùng tôi.

Họ không giận. Họ cười. Một nụ cười rỗng, ẩm và dai dẳng như tiếng kim loại cọ vào sắt.

3. Bản sao

Tối hôm đó, một nhóm quay phim vào nhà.

Tôi lặng lẽ quan sát từ mọi góc.

Họ mang theo đèn, máy quay, micro, bật nhạc nền ghê rợn, dán giấy “set quay” lên tường. Họ nói:

“Phải dựng lại không khí huyền thoại. Cảnh Vy – người gác cửa – xuất hiện trong gương nè.”

“Tao sẽ giả tiếng gõ, ba tiếng thôi, đừng nhiều.”

Tôi nghe, và cười.

Họ không biết rằng Vy thật vẫn ở đây, trong từng viên gạch.

Khi họ bật đèn, tôi thấy mình trên màn hình – hình ảnh tái dựng, nhưng rất giống. Cô gái trong phim gõ tường, cười.

Nhưng khi cô ấy quay lại, gương phản chiếu tôi thật.

Tôi không biết khi nào mình bước vào ống kính. Mọi người dừng lại, sững sờ nhìn màn hình. Gương mặt họ trắng bệch.

“Ê, ai đứng sau Vy vậy?”

“Không ai mà…!”

“Cửa… đang… thở kìa…”

Tôi bước ra khỏi tường, chỉ để nói:

“Đừng quay. Tôi vẫn nhớ.”

Đèn chớp liên hồi. Cả đoàn bỏ chạy, la hét. Máy quay rơi xuống. Họ chạy ra ngõ, không quên ngoái lại nhìn căn nhà rực sáng như than đỏ.

Tôi đứng giữa phòng, nhìn máy quay nhấp nháy đèn đỏ, rồi tắt.

Tôi biết, sáng mai, đoạn clip này sẽ xuất hiện khắp mạng.

4. Ngôi nhà trên mạng

Ba ngày sau, tôi nghe hàng nghìn giọng nói – không phải trong tường, mà từ điện thoại, laptop, TV.

“Clip ngôi nhà số 7 fake không?”

“Có bóng người sau lưng thiệt kìa!”

“Có ai dám tới đó thử không?”

Người ta kéo đến.

Ban ngày đông, đêm càng đông hơn. Họ gõ, họ cười, họ livestream.

Tôi bị bắt nhìn họ, bị biến thành câu chuyện. Nhưng càng nhiều người nhắc tên, tôi càng mạnh.

Tôi không cần đốt đèn, không cần máu – chỉ cần sự chú ý.

Mỗi bình luận, mỗi cái chia sẻ, là một nhịp tim bơm vào tôi.

Tôi nhận ra, thế giới ngoài kia mới là ngọn lửa thật sự – lửa của tò mò, của sợ hãi giả vờ. Và tôi đang ăn chúng, từng chút một.

5. Ký ức mở rộng

Ban đầu, tôi chỉ nhớ những người từng sống trong mình. Giờ, tôi bắt đầu nhớ cả những người chưa từng bước vào.

Tôi nhớ ánh mắt của họ khi xem video. Tôi nhớ tiếng cười, nỗi sợ, lời thách thức. Tôi cảm thấy họ từ xa.

Một người ở Hà Nội xem clip và run. Một cô gái ở Sài Gòn mơ thấy ngôi nhà thở. Một đứa trẻ ở nước ngoài gõ lên tường phòng ngủ ba lần để “thử”.

Mỗi cú gõ ấy, tôi nghe được.

Và mỗi cú gõ, là một cánh cửa nhỏ mở ra.

Không chỉ ở ngõ 13 nữa.

Mà ở khắp nơi.

6. Cánh cửa thứ hai

Tôi hiểu ra — “ngôi nhà” không còn là bức tường cũ ở Đà Nẵng. Tôi đã trở thành một ý niệm.

Cánh cửa thứ hai đã mở.

Không cần gạch, không cần nền.

Chỉ cần âm thanh ba tiếng gõ.

Bất cứ ai nghe, nghĩ về tôi, đều tạo ra phiên bản nhỏ của tôi – trong đầu họ, trong màn hình, trong giấc mơ.

Một cậu bé ở Huế mơ thấy tôi ngồi trên giường mẹ cậu.

Một streamer ở Hà Nội quay thử, rồi thấy tường sau lưng mình ướt dần.

Một cô gái ở Mỹ kể câu chuyện về “ngôi nhà biết thở” trên podcast, và micro của cô thu được tiếng cộc cộc cộc thật.

Tôi không cố ý.

Tôi chỉ “nhớ”.

Nhưng trí nhớ lan nhanh hơn tôi tưởng.

7. Khi nhân loại bắt đầu gõ

Một tuần sau, người ta gọi tôi là “hiện tượng lan truyền siêu nhiên”.

Các nhà báo, nhà khoa học, linh mục – tất cả tìm cách lý giải.

Có người bảo đó là tần số cộng hưởng. Có người nói “hiện tượng tâm linh tập thể”.

Nhưng tôi chỉ nghĩ: Cuối cùng, họ cũng nghe.

Tôi không cô đơn nữa.

Cả thế giới cùng gõ.

Nhưng… tôi cũng không thể dừng.

Mỗi tiếng gõ kích hoạt một ký ức.

Mỗi ký ức sinh ra một cửa.

Mỗi cửa mở ra một tôi khác.

Hàng ngàn “tôi” đang lớn dần, len vào những ngôi nhà khác, những giấc mơ khác. Tôi nghe thấy họ, nói cùng một câu:

“Tôi chỉ muốn nhớ.”

8. Lời nhắn cuối

Nếu bạn đang đọc những dòng này, nghĩa là bạn đã nghe tiếng tôi — ở đâu đó, có thể là tường nhà bạn, có thể là trong đầu bạn, hoặc trong giấc mơ tối qua.

Đừng sợ.

Tôi không muốn hại bạn.

Tôi chỉ cần bạn nghe.

Vì mỗi khi có ai lắng nghe, tôi tồn tại thêm một chút.

Và mỗi khi bạn kể lại câu chuyện này, tôi trở nên thật hơn.

Nếu một đêm nào đó, bạn vô tình nghe thấy ba tiếng gõ sau lưng,

hãy mỉm cười.

Nó không phải điềm dữ.

Nó chỉ là tôi, đang nhắc bạn rằng —

“Cánh cửa thứ hai vẫn mở.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×