ngõ 13: tiếng gọi từ bóng tối

Chương 11: Kẻ Gõ Thứ Ba


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tên tôi là Nguyễn Lâm, tiến sĩ tâm lý học thực nghiệm, chuyên về ảo giác tập thể.

Tôi không tin vào ma quỷ, nhưng tin vào niềm tin của con người về ma quỷ — thứ có thể khiến cả xã hội rung chuyển chỉ bằng một câu chuyện.

Và câu chuyện ấy, dạo gần đây, mang tên “Ngôi nhà biết thở ở ngõ 13.”

1. Dữ liệu ban đầu

Tháng trước, tôi được mời làm cố vấn cho một chương trình nghiên cứu về hiện tượng lan truyền tâm linh. “Ngõ 13” được chọn vì số lượng video liên quan tăng theo cấp số nhân: chỉ trong 3 tuần, hơn 70 triệu lượt xem, hàng trăm người khẳng định nghe tiếng gõ ba lần trong nhà mình.

Chính phủ lo lắng. Các trường hợp rối loạn giấc ngủ, hoang tưởng, mất trí ngắn hạn tăng cao ở nhóm thanh niên xem video sau nửa đêm.

Người ta đổ lỗi cho “tần số 3-3-3” — một đoạn sóng âm được trích ra từ video gốc của kênh “Minh Phương Paranormal”.

Tôi nhận nhiệm vụ kiểm chứng.

Địa điểm: ngôi nhà số 7, ngõ 13, Đà Nẵng.

Trạng thái hiện tại: bỏ hoang, niêm phong bởi công an địa phương sau hàng loạt vụ mất tích.

2. Ngôi nhà

Ngày tôi đến, trời mưa.

Không một bóng người trong ngõ.

Cánh cửa gỗ mục khép hờ, dán băng niêm phong đỏ. Tôi trình giấy phép, tháo niêm phong. Bên trong tối mờ, tường ẩm, trần thấp. Tôi bật đèn UV, soi quanh.

Không có dấu vết người ở gần đây. Nhưng trong không khí… có mùi.

Không hẳn mùi xác thối, mà là mùi ký ức — mùi của giấy cũ, tro, tóc cháy.

Tôi đặt thiết bị ghi âm. Đúng 3 giờ sáng, mọi máy đều ghi được ba tiếng gõ đều nhau.

Không có người, không có tiếng vọng, không có sóng cộng hưởng.

Âm thanh phát ra từ bên trong tường.

Khi tôi áp tai sát lớp xi măng, tôi nghe tiếng gì đó… rất khẽ. Giống như một người đang thì thầm ngay sát màng nhĩ.

“Anh đến trễ rồi, Lâm.”

Tôi giật mình, ngã ngửa.

Không ai trong phòng.

3. Nhật ký 1

Ngày 1, 04:00 sáng:

Âm thanh không thể lý giải vật lý. Sóng âm dao động bất thường, tần số thấp nhất 33.3 Hz. Có khả năng phát ra từ sự thay đổi áp suất trong tường. Nhưng điều kỳ lạ là… tường thở.

Tôi chạm vào, cảm nhận được nhịp phập phồng chậm, 76 nhịp/phút — trùng khớp với tim tôi.

Ngày 1, 10:00 sáng:

Tôi mơ thấy một cô gái tóc dài, mặc áo ngủ cháy sém. Cô đứng bên tường, hỏi:

“Anh có nghe thấy không?”

Tôi không trả lời. Khi tỉnh, lòng bàn tay tôi có dấu tro.

4. Ảo giác hay ký ức?

Tôi bắt đầu xem lại video cũ của “Minh Phương Paranormal.”

Khung hình cuối có ghi âm thanh nền. Khi đảo ngược âm thanh, xuất hiện giọng nữ:

“Nếu anh nghe thấy, nghĩa là tôi đã ở trong anh.”

Đội kỹ thuật bảo tôi đừng nghe quá lâu. Nhưng tôi vẫn bật đi bật lại. Và mỗi lần, giọng ấy như gần hơn, rõ hơn, mềm hơn.

Đêm đó, tôi nằm mơ — không phải về cô gái, mà về ngôi nhà.

Trong mơ, tôi đứng trong căn phòng ấy, nhìn chính mình đang ngồi ghi chép, tay run.

Trên tường phía sau, một dòng chữ hiện ra bằng máu:

“Kẻ gõ thứ ba.”

Tôi choàng tỉnh, toát mồ hôi.

Đèn trong phòng chớp nháy. Tôi nhìn đồng hồ — 3:03 sáng.

Tiếng gõ vang lên.

Cộc.

Cộc.

Cộc.

Tôi nín thở. Không ai.

Nhưng trong gương, phía sau tôi có bóng người — chính tôi, nhưng mặt đang cháy.

5. Nhật ký 2

Ngày 3: Tôi nhận ra mình nói chuyện với bức tường. Tôi nghe được tiếng trả lời, nhưng chỉ khi không có ai chứng kiến.

Họ bảo tôi bị “rối loạn thính giác do stress”.

Nhưng khi họ rời đi, tường gọi tên tôi.

“Lâm, đừng tin họ.”

Ngày 4: Tôi phát hiện các file âm thanh trong máy tự đổi tên thành “Vy”. Tôi chưa từng tạo file nào tên như vậy.

Ngày 5: Tôi đọc tài liệu cũ. Năm 1997, người đàn ông tên Trung sống ở đây, cùng vợ Hà và con gái Vy. Họ chết trong vụ cháy. Nhưng hồ sơ pháp y ghi chỉ tìm thấy hai bộ xương.

Không có hài cốt của Vy.

6. Khi khoa học thất bại

Tôi bắt đầu tin rằng, thứ trong ngôi nhà không phải linh hồn – mà là ký ức vật chất hóa.

Một biến thể của hiện tượng “mô phỏng cảm xúc môi trường”: nơi năng lượng cảm xúc cực mạnh bám vào không gian, tái tạo chính mình.

Ngôi nhà không có ma.

Ngôi nhà là ma.

Tôi viết báo cáo dài 42 trang, nhưng trước khi gửi, file tự xóa sạch, để lại duy nhất một dòng:

“Anh hiểu rồi, tốt. Giờ đến lượt anh gõ.”

Tôi cười.

Có thể chính tôi đang điên. Nhưng tôi vẫn phải thử.

7. Thí nghiệm cuối

Tôi ngồi giữa phòng, bật micro. 3:00 sáng.

Tôi nói:

“Vy, nếu cô còn ở đây, tôi muốn nói chuyện.”

Không âm thanh.

Tôi đập nhẹ xuống sàn, ba tiếng.

Cộc. Cộc. Cộc.

Không có hồi đáp.

Tôi thở dài, tắt máy.

Rồi từ trong bóng tối, giọng nữ cất lên – nhẹ như hơi thở:

“Cảm ơn anh… vì đã nhớ tên tôi.”

Tôi quay đầu, thấy tường đang rạn nứt, mở ra một khe sáng đỏ.

Trong đó, hàng trăm khuôn mặt chồng lên nhau – Trung, Hà, Minh, Phương, Vy – tất cả nhìn tôi.

Họ cười.

Tôi nghe trong đầu tiếng đếm ngược:

“Một… hai… ba…”

Tôi gõ lại theo phản xạ.

Cộc.

Cộc.

Cộc.

Tường mở toang. Ánh sáng nuốt lấy tôi.

8. Nhật ký 3

Ngày 6: Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Họ nói tôi được tìm thấy bất tỉnh trong căn nhà, không dấu vết bỏng, nhưng da lạnh như chết.

Tôi không nhớ gì.

Nhưng trong đầu tôi, vẫn vang ba tiếng gõ, đều đặn như tim.

Cộc… cộc… cộc.

Ngày 7: Tôi xem lại đoạn ghi âm cuối. Không phải tiếng tôi nói, mà là giọng nữ:

“Kẻ gõ thứ ba đã hoàn thành. Cửa thứ ba đã mở.”

9. Cánh cửa mở ra

Một tuần sau, tôi trở về ngôi nhà để thu dọn thiết bị.

Tôi bước vào, mọi thứ y hệt đêm tôi ngất.

Trên bàn có cuốn sổ đen, mới tinh. Bìa ghi:

“Nhật ký của Lâm.”

Tôi mở ra. Trang đầu là dòng chữ chưa viết hết:

“Nếu ai đọc được, hãy nhớ: khi cánh cửa thứ ba mở, ngôi nhà không còn ở một nơi nữa.”

Tôi định viết tiếp, nhưng bút không ra mực. Tôi nhìn lại — ngón tay mình đang tan dần, từng hạt bụi mịn hòa vào không khí.

Tôi ngẩng lên. Tường trước mặt phập phồng, thở cùng tôi.

Giọng Vy vang trong đầu:

“Giờ thì anh hiểu rồi. Không phải tôi cần anh. Là cửa cần.”

“Cửa… thứ ba?” – tôi hỏi.

“Cửa nối giữa thế giới của nhớ và quên. Cửa mà anh vừa gõ.”

Mọi thứ mờ đi. Tôi nghe tiếng hàng trăm người gọi tên tôi từ bên kia lớp tường.

Không tiếng khóc. Chỉ có âm thanh đều đặn, hòa làm một:

Cộc… cộc… cộc.

10. Hậu ký

Hai tháng sau, nhóm khảo sát khác đến.

Căn nhà số 7 biến mất.

Trên nền đất chỉ còn vệt cháy hình chữ nhật, giữa vệt có dòng chữ in khắc:

“Người gác cửa thứ ba.”

Nhưng hiện tượng không dừng.

Hàng nghìn người trên mạng báo rằng, khi xem video cũ của tôi, họ nghe tiếng gõ vang lên từ tường nhà mình.

Một số nghe thấy giọng nói thấp, xa:

“Cảm ơn vì đã lắng nghe.”

Không ai biết đoạn video gốc ở đâu ra. Không ai tìm thấy dữ liệu lưu trong máy chủ.

Nhưng mọi người đều nhớ cùng một cảnh:

Một người đàn ông ngồi trong bóng tối, quay lưng lại, gõ ba tiếng lên tường.

Sau đó anh ta quay đầu về phía ống kính, nở nụ cười nhạt, và nói:

“Giờ đến lượt bạn.”

Rồi màn hình đen, chỉ còn âm thanh.

Cộc. Cộc. Cộc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×