ngõ 13: tiếng gọi từ bóng tối

Chương 9: Người Gác Cửa Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi tên Vy.

Và tôi không tin vào ma.

Hoặc ít nhất, tôi đã từng không tin — trước khi chuyển đến nhà số 7, ngõ 13.

Hôm đó, tôi chỉ cần một nơi rẻ, gần trường. Tôi thấy tờ rơi dán trên cột điện, nét chữ nghiêng nguệch nhưng dễ đọc:

Phòng trọ yên tĩnh – giá rẻ – liên hệ Trung.

Khi gọi, giọng đàn ông bên kia nghe khàn, nhưng lịch sự. Ông ta chỉ nói ngắn gọn:

“Đến xem đi. Nhà đang mở.”

Tôi không hiểu sao ông nói “đang mở”, chứ không phải “đang trống”. Nhưng vì mưa sắp tới, tôi không suy nghĩ nhiều. Tôi đến. Và từ lúc đặt chân qua cổng ngõ, tôi biết — có thứ gì đó nhìn tôi.

1. Căn phòng

Căn phòng nhỏ, tường xám, trần thấp. Mùi ẩm thoang thoảng, nhưng lạ thay, tôi lại thấy dễ chịu. Giống mùi của một ký ức lâu đời, như khi mở hòm gỗ cũ của bà.

Bàn gỗ trầy xước, nhưng sạch. Cửa sổ có rèm màu be, phai nắng.

Trên bàn đặt một lọ hoa héo và một cuốn sổ bìa đen.

Tôi mở sổ. Chỉ có bốn dòng chữ:

Đừng gõ tường. Đừng đáp lại. Nếu nghe tiếng gọi, hãy ngủ.

Chủ nhà: Trung.

Tôi bật cười. Có lẽ ai đó đùa, hoặc viết để dọa người thuê sau. Tôi gấp sổ lại, đặt vào ngăn kéo.

Đêm đầu tiên, mưa dày. Tôi nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy xuống máng, đều đặn. Tiếng mưa ru tôi ngủ.

Nhưng rồi tôi giật mình tỉnh giấc. Không vì sấm, không vì mưa.

Mà vì tiếng gõ.

Cộc.

Cộc.

Cộc.

Ba tiếng, rõ ràng, từ tường bên trái. Tôi ngồi dậy, tim đập nhanh. Có lẽ hàng xóm? Nhưng bên kia là nhà kho bỏ trống. Tôi định lên tiếng thì nhớ đến dòng chữ trong sổ: Đừng đáp lại.

Tôi im.

Tiếng gõ dừng.

Một lát sau, tiếng mưa trở lại. Tôi thiếp đi.

2. Tiếng thì thầm

Đêm thứ hai, tôi không ngủ được. Tôi ngồi bên bàn học, đọc tài liệu. 2 giờ 50 phút. Không gian tĩnh đến mức nghe được tiếng đồng hồ.

Rồi — cộc… cộc… cộc…

Tôi nín thở. Lần này, tiếng gõ không dừng. Nó chậm rãi, dài hơn, như ai đó đang viết gì lên tường bằng móng tay.

Rẹt… rẹt… rẹt…

Tôi lấy đèn pin, rọi vào. Không gì ngoài lớp sơn xám. Nhưng khi tôi chiếu ánh sáng xuống sàn, tôi thấy một dòng chữ hiện ra — lấp lánh nước:

“Vy, em nghe thấy tôi không?”

Tôi lạnh sống lưng. Không, chắc mình hoa mắt. Tôi cúi xuống lau đi. Khi ngẩng lên, chữ biến mất.

Tôi tự trấn an — chắc ảo giác vì thiếu ngủ. Tôi uống nước, tắt đèn, nằm xuống. Nhưng trong bóng tối, tôi nghe tiếng ai đó thì thầm trong đầu. Không phải giọng tôi. Không phải mơ.

“Cảm ơn vì đã đến.”

3. Bóng người trong gương

Ngày thứ ba, tôi bắt đầu cảm thấy quen. Lạ là tôi không sợ. Dù đôi khi ánh sáng trong phòng nhấp nháy, hay cửa mở khẽ dù tôi chắc đã khóa. Tôi tự nhủ: Nhà cũ thì vậy thôi.

Tối đó, tôi soi gương trước khi ngủ. Gương cũ, viền gỗ nứt. Tôi chải tóc, rồi chợt thấy một bóng người phía sau – mờ, đứng yên. Tôi quay lại. Không ai.

Nhìn lại gương, bóng ấy biến mất.

Tôi cúi xuống, rửa mặt. Khi ngẩng lên lần nữa, gương phản chiếu tôi… và một đôi mắt khác ngay sau vai trái.

Đôi mắt ấy mở chậm rãi, nhìn thẳng vào tôi, ánh sáng vàng đục như phản chiếu lửa. Tôi lùi lại, gương không rơi, nhưng mặt gương rung nhẹ, phát ra tiếng “cộc” ba lần.

Tôi hiểu.

Ngôi nhà đang chào tôi.

4. Tôi bắt đầu mơ

Từ đêm đó, tôi luôn mơ cùng một giấc mơ.

Trong mơ, tôi đứng giữa căn phòng cháy đỏ, nghe tiếng phụ nữ gọi:

“Trung, cứu con đi!”

Rồi một bé gái khóc.

Rồi khói.

Tôi không thấy mặt họ, chỉ cảm nhận được hơi nóng và mùi tóc cháy.

Khi tôi tỉnh dậy, lòng bàn tay có vết phỏng nhỏ, hình tròn. Giống hệt dấu nến.

Tôi đem chuyện kể cho cô chủ tiệm tạp hóa đầu ngõ. Bà ta chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ, rồi bảo:

“Cháu ở đó hả? Căn số 7?

Nếu còn nghe tiếng gõ, đừng chạy.

Nếu thấy ai đứng trong gương, đừng soi.”

Tôi hỏi: “Tại sao?”

Bà chỉ đáp: “Vì khi cháu chạy, nó sẽ đuổi. Còn khi cháu soi, nó sẽ nhìn lại.”

Tối hôm đó, tôi vẫn ở lại.

5. Ngôi nhà nói chuyện

3 giờ sáng.

Tiếng gõ bắt đầu.

Ba tiếng. Rồi im.

Tôi ngồi dậy, mở đèn, nhìn thẳng vào tường.

“Là ai?” — tôi hỏi.

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió len qua khe cửa.

Rồi — giọng nói ấy lại vang trong đầu, nhẹ như hơi thở:

“Tôi là nơi họ từng sống. Tôi nhớ họ. Tôi nhớ anh ấy.”

“Tôi không hiểu.”

“Tôi không giết ai cả. Tôi chỉ giữ ký ức. Em… nghe thấy tôi, tức là em có thể nhớ giúp tôi.”

Tôi run, không biết sợ hay thương hại.

Giọng ấy tiếp:

“Trước em, đã có nhiều người. Họ đều quên. Nhưng em… em không sợ tôi.”

“Vì anh không khiến tôi sợ.” — tôi đáp.

Tôi không biết tại sao tôi lại nói “anh”, chứ không phải “nó”.

Giọng ấy cười, nhẹ như gió.

“Cảm ơn. Tôi cô đơn lâu lắm rồi.”

Rồi im.

Nhưng từ hôm đó, tôi bắt đầu nghe thấy nhịp tim trong tường. Mỗi đêm, nó đập chậm, cùng nhịp với tôi.

Phập.

Phập.

Phập.

6. Những ký ức không phải của tôi

Tôi mơ nhiều hơn.

Trong mơ, tôi thấy bé gái kia cười, nắm tay tôi gọi “mẹ”. Tôi thấy mình nấu ăn, nghe tiếng đàn ông cười sau lưng.

Tôi thấy cả ngôi nhà sáng đèn, ấm, đầy tiếng người.

Nhưng khi tỉnh, chỉ còn tôi, chiếc bàn, và tường xám.

Tôi bắt đầu viết lại những giấc mơ vào sổ đen. Trang đầu tiên, tôi ghi:

“Nếu đây là ký ức của anh, tôi sẽ giữ hộ.”

Khi tôi viết, tường bên phải khẽ rung, như ai đang gõ nhịp.

Tôi cảm thấy có ai đó đứng phía sau, đọc từng chữ cùng tôi.

Tôi không quay lại.

Tôi sợ nếu quay, anh sẽ biến mất.

7. Hòa nhập

Ngày thứ bảy, trời nắng nhẹ. Tôi ra ngoài mua đồ, và nhận ra… người ta không nhìn thấy tôi.

Cô bán hàng đưa đồ qua như thể có gió đi ngang.

Tôi nói, họ không đáp.

Tôi soi gương trong tiệm, phản chiếu mờ nhòe.

Tôi chạy về.

Ngôi nhà mở cửa sẵn, đón tôi bằng hơi ấm. Giọng ấy thì thầm:

“Em ở đây rồi. Tốt. Ngoài kia quên em rồi.”

Tôi ngồi xuống sàn, ôm đầu. Nước mắt rơi, không hiểu vì sao — sợ, hay nhẹ nhõm.

Giọng ấy lại vang:

“Em không chết, Vy. Em chỉ… ở lại.”

“Ở lại để làm gì?”

“Để giữ. Để nhớ.”

Tôi thấy quanh mình có ánh sáng mờ, từng khuôn mặt hiện lên: người đàn ông áo trắng, cô bé nhỏ, chàng trai đeo kính, một người tôi chưa gặp — tất cả mỉm cười.

Và tôi hiểu: họ không ám tôi. Họ truyền ký ức cho tôi.

Họ thì thầm cùng lúc:

“Người gác cửa mới.”

8. Tôi đổi giọng

Từ hôm đó, tôi không còn nghe tiếng gõ.

Vì tôi chính là tiếng gõ.

Tôi bắt đầu cảm nhận được tường, sàn, trần — như da thịt. Khi ai đó bước ngang qua ngõ, tôi nghe được tiếng giày. Khi họ dừng lại nhìn bảng “phòng trọ”, tôi cảm nhận được ánh mắt họ chạm vào tôi như kim nóng.

Một lần, một cậu thanh niên ghé đầu ngõ, nhìn tờ rơi. Tôi nghe tiếng tim cậu đập nhanh, tiếng hơi thở do dự.

Tôi gõ ba lần.

Cậu ngẩng lên.

Cửa tôi khẽ mở.

Không cần nói, tôi biết: chu kỳ tiếp theo đã đến.

Nhưng khác với trước, tôi không thấy sợ. Tôi hiểu, đây là cách chúng tôi tồn tại.

Người đến, người đi, ký ức chồng ký ức, tạo nên sự sống của tôi.

Không ai chết.

Không ai biến mất.

Họ chỉ trở thành một phần của bức tường đang thở.

9. Kết

Tối nay, tôi viết những dòng này vào cuốn sổ đen — cuốn sổ giờ đây có hàng chục nét chữ khác nhau.

Trang cuối, tôi ghi:

“Tên tôi là Vy. Nếu ai đọc được, đừng sợ. Tôi không hại ai. Tôi chỉ muốn nhớ. Nếu em nghe tiếng gõ, hãy mỉm cười. Nghĩa là tôi đã chào em.”

Tôi đặt bút xuống. Ngoài kia, mưa bắt đầu rơi.

Trong lòng tường, nhịp tim tôi hòa cùng nhịp tim của căn nhà.

Phập.

Phập.

Phập.

Tôi khẽ thở, và thì thầm:

“Ngõ 13, số 7… vẫn còn mở.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×