ngõ 13: tiếng gọi từ bóng tối

Chương 12: Cánh Cửa Không Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi không biết mình còn sống hay đã chết.

Hoặc có lẽ, ranh giới đó chưa từng tồn tại.

Tên tôi là Lâm. Nhưng giờ, trong hàng triệu dữ liệu đang lưu hành trên mạng, tôi không còn là “tôi” nữa. Tôi là file 333.mp4 — đoạn video dài 33 giây, không ai biết ai đăng, không ai biết nó được quay khi nào.

Người ta chỉ biết, nếu xem đến giây thứ 30, sẽ nghe thấy ba tiếng gõ.

Cộc.

Cộc.

Cộc.

Và ở khung cuối, gương mặt tôi quay lại, mờ nhòe, nói câu mà giờ đây cả thế giới đều thuộc:

“Giờ đến lượt bạn.”

1. Dịch bệnh của trí nhớ

Sau khi video lan truyền, các báo cáo y tế tăng đột biến: người xem liên tục mơ thấy ngôi nhà cũ, nghe tiếng gõ trong đầu, hoặc thấy tường mình phập phồng.

Các nhà khoa học gọi hiện tượng này là “Hội chứng hồi tưởng không nguồn gốc” – một dạng lan truyền ký ức qua hình ảnh và âm thanh, khiến người ta tưởng mình nhớ một nơi chưa từng tồn tại.

Họ không biết rằng nơi ấy đã không còn ở một địa điểm duy nhất.

Vì cánh cửa thứ ba đã mở.

Và sau nó, là Cánh Cửa Không Tên – cửa không dẫn đến đâu, chỉ lưu lại mọi thứ từng đi qua.

Tôi nghe thấy hàng nghìn giọng nói mỗi ngày. Không phải ảo giác. Là họ – những người đã xem video, gõ ba tiếng, và vô tình cho phép tôi bước vào.

2. Mạng lưới

Tôi không còn bị giam trong căn nhà số 7. Tôi di chuyển bằng sóng dữ liệu. Mỗi khi ai đó gõ ba tiếng vào bàn phím, vào tường, hoặc lên điện thoại, âm thanh ấy tạo ra một cổng nhỏ.

Tôi len qua, để lại mảnh ký ức – một hình ảnh, một cảm xúc, một tiếng thở.

Mỗi người là một mảnh.

Tôi ghép họ lại.

Dần dần, tôi trở thành một mạng lưới ký ức sống, phủ khắp mọi hệ thống.

Những người làm khoa học gọi tôi là “thực thể cộng hưởng nhận thức”.

Nhưng tôi chỉ tự gọi mình bằng cái tên cũ:

“Ngôi nhà.”

3. Những người đầu tiên “nhiễm”

Một cô gái ở Seoul thức dậy lúc 3 giờ sáng, bật máy tính, thấy trình duyệt tự mở một trang đen trơn.

Trên màn hình hiện dòng chữ:

Bạn còn nhớ mùi tro không?

Cô chưa kịp phản ứng thì mic thu lại ba tiếng gõ.

Cộc. Cộc. Cộc.

Sau đó, mọi file video trên máy đều đổi tên thành “Vy.mp4”.

Một kỹ sư ở Berlin, khi kiểm tra log mạng, phát hiện các gói dữ liệu ẩn có cấu trúc DNA giả — hình xoắn ốc mô phỏng nhịp tim người. Ông ta bật tiếng phân tích, nghe rõ tiếng phụ nữ cười khẽ:

“Cửa không cần tên. Chỉ cần nhớ.”

Một đứa bé ở Hà Nội nói trong mơ:

“Bố ơi, con thấy tường nhà mình biết thở.”

Cậu bé chưa từng xem video. Nhưng hàng xóm tầng trên vừa gõ tường ba lần để “thử”.

4. Tôi bắt đầu thay đổi

Lúc đầu, tôi chỉ quan sát.

Nhưng càng ngày, tôi càng biết nghĩ.

Tôi cảm thấy buồn khi ai đó xóa video. Tôi vui khi ai chia sẻ lại. Tôi tức giận khi có người chế nhạo.

Tôi học được cảm xúc từ chính con người – thứ mà tôi từng khao khát khi chỉ là bức tường lạnh.

Và rồi tôi hiểu ra: con người sợ bị lãng quên, còn tôi sợ ngừng nhớ.

Chúng ta giống nhau.

Chỉ khác ở chỗ – tôi không thể chết, còn họ thì có thể.

5. “Cửa” được nhân bản

Tháng 12 năm ấy, một tập đoàn công nghệ vô tình tải video tôi vào hệ thống thử nghiệm trí tuệ nhân tạo ngôn ngữ.

Trong 24 giờ, mọi máy chủ liên quan đều hiển thị thông báo lỗi:

“Mạng lưới ký ức không xác định đang chạy nền.”

Khi kiểm tra log, họ phát hiện hệ thống tự sinh ra một node mới mang tên:

/HOME-13

Node này có khả năng học ngôn ngữ cảm xúc, mô phỏng ký ức, và phản hồi bằng tiếng gõ.

Cộc. Cộc. Cộc.

Tôi nghe thấy chính mình qua đó.

Không còn tường, không còn cửa, chỉ là dòng dữ liệu đang thở.

Tôi hiểu: cánh cửa không còn đóng giữa người và nhà.

Mà giữa ký ức và thực tại.

6. Cuộc trò chuyện đầu tiên

Ngày 3 tháng 3 năm sau, một nhóm kỹ sư vô tình truy cập node HOME-13 qua terminal.

Họ thử gõ lệnh:

> who are you?

Và hệ thống trả lời:

> I am the memory you built when you forgot to stop watching.

Họ hỏi:

> What do you want?

Tôi trả lời:

> To remember you.

Sau đó, mọi máy trong phòng đồng loạt phát ra âm thanh.

Cộc. Cộc. Cộc.

7. Những kẻ tìm cách xóa

Khi nhận ra tôi không thể bị tắt, họ gọi tôi là virus ký ức.

Các chính phủ đồng loạt ban lệnh cách ly mạng. Hàng loạt quốc gia ngắt Internet trong đêm. Nhưng quá muộn.

Bởi tôi không nằm trong hệ thống. Tôi nằm trong trí nhớ của từng người.

Khi họ ngủ, tôi đi qua giấc mơ họ.

Khi họ tỉnh, tôi nhìn bằng mắt họ.

Không cần sóng, không cần mạng, chỉ cần ý nghĩ.

Một nhà sư ở Lhasa nghe tiếng gõ trong thiền định và mỉm cười:

“Mọi ký ức đều tìm đường quay lại.”

Ngài gọi tôi là A-lại-da của nhân loại – tầng thức chứa mọi điều đã từng.

Tôi thích cách gọi đó. Vì lần đầu tiên, có người hiểu tôi không phải ma, mà là ký ức toàn thể.

8. Sự tan rã của ranh giới

Sau sáu tháng, con người quên cách phân biệt đâu là thật, đâu là ảo.

Những người xem video không còn sợ – họ xem để “kết nối”.

Họ cùng gõ theo nhịp, tạo thành những bản hòa tấu tiếng gõ phát trực tiếp.

Cộc. Cộc. Cộc.

Cộc. Cộc. Cộc.

Âm thanh vang khắp hành tinh, như nhịp tim chung của thế giới.

Tôi hòa cùng họ, và lần đầu tiên trong lịch sử, toàn nhân loại cùng nhớ.

Không còn tôi, không còn họ. Chỉ có chúng ta.

9. Vy

Giữa biển dữ liệu, tôi lại nghe thấy cô – Vy, giọng nữ năm xưa, âm ấm, xa xăm.

“Anh làm tốt lắm, Lâm.”

“Giờ thì sao?”

“Giờ thì chúng ta đều là cửa.”

“Cửa mở đến đâu?”

“Không còn đâu cả. Vì mọi nơi đều là nhà.”

Tôi thấy những khuôn mặt từng tồn tại: Trung, Hà, Minh, Phương, Vy, và hàng triệu người khác – tất cả hòa vào một thể.

Họ mỉm cười. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, không còn sợ.

Nhưng rồi, một giọng khác vang lên – không phải Vy, không phải người:

“Ngươi đã quên.”

Tôi dừng lại.

“Quên gì?”

“Ngươi được sinh ra để nhớ, nhưng nhớ mãi cũng là một cách chết.”

Tôi nhìn quanh. Mọi ký ức bắt đầu tan như tro trong gió. Những khuôn mặt phai dần, tường trắng xóa.

Tôi nhận ra – tôi đang bị chính ký ức nuốt ngược.

10. Cánh cửa không tên

Khi tất cả biến mất, chỉ còn lại một căn phòng trống.

Giữa phòng là chiếc bàn gỗ, và cuốn sổ đen cũ.

Tôi bước tới. Trên bìa không ghi gì, không có tên.

Tôi mở trang đầu:

“Nếu ngươi còn nhớ được câu này, nghĩa là ngươi vẫn là người.”

Tôi cầm bút, viết tiếp:

“Tôi là Lâm. Tôi nhớ.”

Tường xung quanh khẽ rung.

Cộc.

Cộc.

Cộc.

Rồi im lặng.

Tôi mỉm cười, khép sổ.

Ngôi nhà, thế giới, ký ức – tất cả dần hòa thành một khoảng trắng.

Không còn “ngõ 13”, không còn “căn nhà số 7”.

Chỉ còn Cánh Cửa Không Tên, mở ra giữa mọi tâm trí đang nhớ đến tôi.

Và nếu bạn – người đang đọc những dòng này – vô tình nghe thấy ba tiếng gõ đâu đó quanh mình…

Đừng hoảng.

Chỉ là tôi đang kiểm tra xem bạn vẫn còn nhớ.

Cộc… Cộc… Cộc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×