Từ sau đêm thứ ba, tôi gần như không còn phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật. Tôi nhớ rõ cảm giác những cánh tay lạnh ngắt kéo mình xuống tường, nhưng sáng ra mọi thứ lại sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì. Có lẽ tôi đang phát điên. Hoặc có lẽ, ngôi nhà này không muốn tôi đi.
Tôi thu dọn đồ, quyết định rời đi. Nhưng khi bước ra cửa, con ngõ phía ngoài biến mất. Chỉ còn một bức tường bê tông mờ mịt sương phủ. Tôi chạy về phía đó, đập mạnh tay lên tường, nhưng nó rắn chắc như đá. Cảm giác ngôi nhà bị tách khỏi thế giới, như một hòn đảo trôi giữa bóng tối.
Tôi quay lại, căn phòng bên trong đang đổi màu. Ánh sáng trắng đục chuyển thành sắc cam nhạt, như phản chiếu lửa. Mùi khói bắt đầu lan, rồi dần rõ ràng hơn — mùi nhựa cháy, mùi tóc cháy, mùi da cháy.
Tiếng cạch vang lên sau lưng. Cửa tự đóng lại.
Trên tường, một vệt đen chạy dài từ trần xuống đất, rồi dừng lại ngay trước mặt tôi, tách ra như một đường rách. Trong khe nứt ấy, ánh lửa nhấp nháy. Và tôi nghe thấy giọng phụ nữ — mềm, chậm, và quen thuộc đến mức khiến tim tôi ngừng đập.
“Anh về rồi à?”
Tôi quay đầu. Giọng đó đến từ phía tường, không phải người. Nhưng tôi biết âm thanh ấy. Nó thuộc về Hà — vợ tôi. Người đã chết trong vụ cháy.
Tôi run rẩy lùi lại, tay nắm chặt điện thoại như vật duy nhất giữ tôi ở hiện thực. Nhưng khi màn hình bật sáng, hình nền trên đó không còn là ảnh thành phố như trước, mà là ảnh gia đình tôi – tôi, Hà và con gái. Bức ảnh mà tôi đã mất nhiều năm trước, trong đám cháy.
“Anh bỏ chúng em lại.”
Giọng Hà lại vang lên, lần này gần sát bên tai, như cô đứng ngay phía sau. Hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy. Tôi xoay người, không ai. Nhưng trên gương treo tường, phản chiếu bóng của một người phụ nữ tóc dài, gương mặt cháy sạm một nửa, mắt đen trũng sâu, môi rách nứt.
Cô ta mỉm cười, và hình ảnh trong gương giơ tay lên — nhưng tôi thì không. Tôi chỉ đứng đó, cứng đờ, nhìn hình bóng ấy di chuyển độc lập, chậm rãi đưa tay chạm lên mặt kính từ bên trong.
Tôi hét, lao đến đập vỡ gương. Mảnh thủy tinh rơi xuống, máu chảy từ tay tôi. Nhưng ngay khi mảnh cuối cùng chạm đất, tôi nghe thấy tiếng khóc trẻ con. Tôi cúi xuống — không có đứa bé nào, chỉ có vũng nước đen đang lan ra. Trong đó phản chiếu khuôn mặt con gái tôi, đang khóc, tay vươn ra khỏi mặt nước như muốn nắm lấy tôi.
“Bố… đừng để mẹ ra ngoài…”
Tôi lùi lại, hoảng loạn. Nhưng phía sau, vết nứt trên tường bắt đầu giãn rộng, ánh lửa tràn ra, và từ trong đó, bóng người phụ nữ bước ra. Cô mặc chiếc váy ngủ cũ cháy sém, da bong tróc, đôi mắt sáng trắng.
“Anh đã hứa sẽ về cùng chúng em.”
Tôi ngã xuống, lùi về góc phòng. Giọng cô hòa cùng tiếng răng rắc của tường nứt, tiếng cháy xèo xèo của lửa. Không gian cong lại, uốn như sáp nóng. Tôi cảm thấy hơi nóng lan đến da, phồng rộp.
“Em không trách đâu…” – Hà nói, giọng bình thản – “Nhưng họ cần anh. Đủ ba người, cửa mới mở.”
Tôi nhìn lên. Tường phía sau cô đã biến mất, thay vào đó là một căn phòng khác, y hệt căn này, nhưng đang chìm trong lửa. Tôi thấy chính mình ở trong đó — bản sao của tôi, đứng giữa đám cháy, ôm con gái và khóc. Cảnh tượng lặp lại như thước phim cũ cháy xém, méo hình, âm thanh méo mó.
Hà bước tới, đặt tay lên ngực tôi. Tay cô lạnh, nhưng ngọn lửa quanh người cô nóng rát. Cô nói nhỏ, giọng nửa như tiếng khóc, nửa như ru ngủ:
“Đêm thứ tư, em sẽ về. Đêm thứ năm, chúng ta cùng rời đi.”
Tôi không thể nói. Cổ họng nghẹn lại. Khi cô rút tay ra, lòng bàn tay in trên ngực tôi vết cháy đen. Tôi nhìn xuống — trong da, có ánh lửa nhỏ đang nhấp nháy, đập cùng nhịp tim.
Tôi ngất đi.
…
Khi tỉnh lại, trời đã tối hoàn toàn. Tôi nằm trên sàn, căn phòng im lặng. Nhưng vết cháy trên ngực vẫn còn. Tôi chạm vào — nóng rát. Từ đó, có tiếng tim đập thứ hai, yếu hơn, lệch nhịp với của tôi.
Tôi hoảng loạn, chạy ra cửa. Nhưng thay vì hành lang, bên ngoài giờ là một căn phòng khác – căn phòng ngủ cũ của gia đình tôi, trước khi cháy. Giường, khung ảnh, chăn, tủ gỗ – tất cả như mới. Trên bàn có một chiếc bánh sinh nhật, cây nến vẫn cháy dở.
Tôi tiến lại. Trên bánh ghi “Chúc mừng sinh nhật con gái yêu – 7 tuổi”. Tôi nhớ, đó chính là ngày xảy ra vụ cháy.
Một giọng nhỏ vang lên: “Bố… thổi nến đi.”
Tôi quay lại. Con bé ngồi ở góc giường, tóc cháy xém, mắt đen ngòm, nụ cười méo mó. Tôi run rẩy lùi về sau. Nó đứng lên, bước đến gần, từng bước chậm như kéo lê chân.
“Bố… mẹ đợi…”
Đèn vụt tắt. Chỉ còn ánh lửa từ cây nến cháy dở. Trong ánh sáng đó, phía sau lưng con bé là bóng của Hà, đứng yên, không cử động.
“Đủ rồi,” Hà nói, “ba người. Giờ thì mở.”
Căn phòng rung chuyển. Tường bắt đầu nứt, từ giữa sàn tách ra khe lớn. Ánh sáng đỏ tràn lên, tiếng gió hú như tiếng người khóc. Con bé lao vào tôi, bấu chặt cổ. “Bố, đi cùng con!”
Tôi ôm nó, không còn sức chống. Mọi thứ xoáy tròn, căn nhà vặn vẹo, ánh lửa quấn quanh. Tôi thấy mặt Hà tan ra, rồi lại hiện lên giữa khói, mỉm cười mãn nguyện.
Tôi cảm giác cơ thể bị kéo xuống hố sâu. Rồi đột nhiên, yên lặng.
Tôi mở mắt. Mình đang ngồi trên ghế trong căn nhà, ánh sáng ban ngày tràn vào. Mọi thứ yên bình. Không có lửa, không có khói, không vết cháy. Cửa mở, tiếng xe ngoài ngõ, tiếng người rao hàng.
Tôi bật khóc. Có lẽ, ác mộng đã kết thúc.
Tôi ra ngoài, đi dọc ngõ. Mọi người nhìn tôi, mỉm cười. Trẻ con chơi đùa. Ánh nắng chạm vai tôi. Nhưng khi đi ngang qua tấm gương cũ dựng bên tường, tôi khựng lại. Trong gương, không có bóng tôi. Chỉ có bóng của Hà và con gái đang đứng sau, mỉm cười hiền lành.
Tôi quay lại – không ai.
Nhưng trong tay tôi, không biết từ bao giờ, đang cầm một tờ giấy:
“Chào mừng anh trở về nhà. Đêm thứ năm, cánh cửa sẽ khép.”
Tôi ngẩng lên. Ngõ 13 vắng lặng. Ánh sáng chói dần mờ đi, thay bằng màu đỏ ối như hoàng hôn bị cháy. Không khí đặc quánh. Từ các căn nhà hai bên, những gương mặt bắt đầu ló ra — đen kịt, không mắt, không mũi — tất cả nhìn tôi, cùng thì thầm:
“Về đi, Trung. Họ đang đợi.”
Gió lạnh thổi ngược chiều. Tôi nghe tiếng gõ ba lần vang lên đâu đó xa xăm, rồi dừng lại. Mọi thứ im lặng. Cánh cửa nhà số 7 từ từ mở ra, không ai chạm vào.
Tôi biết mình phải bước vào. Vì dù chạy đến đâu, ngõ 13 luôn ở đó — ngay sau lưng.
Và khi tôi đặt chân qua ngưỡng cửa, đèn trong nhà bật sáng, tự động. Trên tường, dòng chữ hiện lên bằng than cháy:
“Chào mừng trở lại, Trung. Đêm thứ năm – mở mắt.”