ngõ 13: tiếng gọi từ bóng tối

Chương 5: Đêm Thứ Năm – Khi Cửa Mở Mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi không nhớ mình đã đứng bao lâu trước ngưỡng cửa ngôi nhà số 7. Chỉ biết khi đặt chân vào, cánh cửa phía sau khép lại bằng một tiếng “cạch” nặng nề, như có ai đó vừa khóa lại từ bên ngoài. Không khí trong nhà thay đổi ngay lập tức — dày đặc, ẩm và lạnh. Tất cả đèn đều sáng, nhưng ánh sáng ấy không phải ánh đèn điện… nó vàng úa, lờ mờ như ánh nến đang hấp hối.

Tôi bước chậm, tim đập theo từng tiếng gõ vang lên đâu đó: ba tiếng… ngừng… hai tiếng… rồi lại một. Mỗi lần dừng, không gian lại rung nhẹ, như căn nhà đang thở. Tôi cố không nhìn vào gương, không nhìn vào những góc tối — nhưng có những ánh mắt ẩn sau đó, tôi biết. Cảm giác như bị hàng trăm người quan sát.

Tôi ngồi xuống ghế, mồ hôi lạnh toát ra dù trời rét. Trên bàn, cuốn sổ đen lại xuất hiện, mở sẵn đến trang mới. Dòng chữ run rẩy hiện ra ngay trước mắt tôi, như có ai vừa viết xong:

“Ngày thứ năm – Cửa đã mở mắt. Đừng nhìn thẳng vào nó.”

Tôi định gấp lại, nhưng ngòi bút bên cạnh tự động di chuyển, viết tiếp một dòng nữa, nét mực kéo dài:

“Nếu anh nhìn thấy nó, anh sẽ quên.”

Tôi ném cuốn sổ xuống đất. Nhưng khi quay đi, một luồng gió mạnh thổi qua. Mọi cửa sổ đóng sập. Đèn vụt tắt. Không gian chìm vào bóng tối đặc quánh như nhựa. Tôi nghe thấy âm thanh gì đó từ trong tường — tiếng xương gãy, tiếng vật gì trườn đi, tiếng người thở sát bên tai.

Một giọng nữ vang lên, rất nhỏ:

“Anh còn nhớ khuôn mặt em không?”

Tôi quay lại. Trong ánh lửa le lói từ bếp, Hà đang đứng ở đó, nửa người trong bóng tối, nửa người trong ánh sáng. Da cô đã lành lặn, không còn cháy, nhưng mắt lại trắng dã như gương. Cô cười, chậm rãi bước tới.

“Em đã đợi rất lâu.”

Tôi lùi lại, va vào bàn. Cốc thủy tinh rơi vỡ, nhưng tiếng vỡ không vang ra — âm thanh như bị hút đi. Hà dừng lại cách tôi vài bước, rồi giơ tay lên.

“Cửa sắp mở, Trung. Nhưng cửa không mở cho người sống. Anh phải chọn.”

Tôi run rẩy: “Chọn gì?”

Cô nghiêng đầu, nụ cười méo mó: “Ở lại… hoặc quên.”

Tôi định trả lời, nhưng ánh sáng bỗng bùng lên. Toàn bộ tường trong nhà bắt đầu rụng xuống như da người bong, để lộ bên dưới lớp vật chất đen nhánh, trơn nhầy. Giữa phòng, mặt sàn nứt ra, và từ đó, một con mắt khổng lồ trồi lên — mở ra từ chính sàn nhà.

Không phải mắt người. Mà là mắt của ngôi nhà. Màu nó vàng đục, tròng đen to bằng bàn tay, lấp lánh ánh lửa. Khi nó chớp, cả căn phòng rung theo, và tôi nghe rõ nhịp đập của tim mình lệch đi.

Tôi hét lên, lùi về phía cửa — nhưng cửa không còn là cửa, mà là một miệng người khổng lồ há ra, răng nhọn, cười nham nhở. Tường xung quanh rên rỉ, trần nhà nhỏ xuống từng giọt máu đen. Hà vẫn đứng yên, bình thản.

“Anh thấy không? Cửa đã mở mắt rồi. Nó nhìn thấy anh.”

Tôi cố không nhìn, nhưng mắt tôi bị kéo về phía đó, như bị thôi miên. Trong con ngươi khổng lồ của ngôi nhà, tôi thấy phản chiếu chính mình — nhưng là tôi khác: gương mặt hốc hác, đôi mắt trống rỗng, và đang cười.

Giọng của con bé vang lên, xen giữa những nhịp đập:

“Bố… đừng sợ. Đây là nhà mình mà.”

Tôi khuỵu xuống, tay ôm đầu. Ký ức lại tràn về — vụ cháy, ngọn lửa, tiếng hét. Tôi thấy rõ, chính tay mình đã khóa cửa phòng hôm đó, để ngăn lửa lan, không biết rằng vợ và con vẫn ở trong. Tôi là nguyên nhân. Tôi sống sót. Và ngôi nhà này là ký ức tôi chôn giấu.

Hà quỳ xuống trước mặt tôi, chạm tay lên má. “Anh nhớ rồi. Tốt.”

“Anh đã mang tội, Trung à. Nhưng anh có thể chuộc.”

Tôi hỏi trong hơi thở đứt quãng: “Bằng cách nào?”

“Ở lại. Hãy để họ đi. Cửa chỉ cần một người giữ.”

Con mắt khổng lồ chớp nhẹ, và từ trong tường, hàng trăm cánh tay trắng bệch vươn ra, không còn kéo, mà vỗ về. Tất cả hướng về phía Hà và con bé. Hà bế con lên, nhìn tôi lần cuối.

“Em và con đã chờ đủ rồi. Cảm ơn anh.”

Ánh lửa quanh họ sáng rực, và rồi tan biến. Căn phòng sáng dần, im lặng. Tôi ngẩng lên, con mắt trên sàn vẫn nhìn tôi, chớp chậm. Trong lòng ngực tôi, nhịp tim thứ hai đã biến mất.

Tôi hiểu. Họ đã đi qua. Cánh cửa đóng lại, và tôi… là kẻ trông giữ.

Tôi đứng dậy, lau máu trên tay. Căn phòng giờ trống rỗng, sạch sẽ, nhưng trên tường xuất hiện một khung ảnh mới: tôi, Hà, và con bé — tất cả đều cười, yên bình. Ở góc dưới, dòng chữ cháy mờ:

“Đêm thứ năm – kết thúc một nửa.”

Tôi nhìn ra cửa. Bên ngoài là ánh sáng ban ngày. Lần đầu tiên sau bao nhiêu đêm, tôi thấy trời thật. Tôi bước ra, ngõ 13 trở lại bình thường. Người qua lại, tiếng xe, nắng hắt lên mái ngói. Tôi hít sâu, tưởng mình được giải thoát.

Nhưng khi đi ngang qua quán nước đầu ngõ, bà lão chủ quán gọi lại:

“Cậu… lại dọn tới ngõ 13 hả? Nhà số mấy thế?”

Tôi mỉm cười, trả lời theo phản xạ: “Số 7.”

Bà ta khựng lại, ánh mắt dại đi. “Nhà số 7 cháy từ lâu rồi, ai còn ở đó nữa.”

Tôi định nói thêm thì bỗng nghe tiếng gõ ba lần từ đâu đó phía sau. Tôi quay lại — cuối ngõ, căn nhà số 7 đứng im lìm, tường đen, cửa đóng kín. Không có ánh sáng, không có người. Nhưng trên khung cửa, có dán một tờ giấy mới tinh:

“Nhà cho thuê – giá rẻ – liên hệ: Trung (chủ nhà).”

Tôi chết lặng. Tay tôi run lên khi nhìn thấy số điện thoại bên dưới — là của tôi.

Bà chủ quán khẽ nói, giọng run:

“Cậu… giống lắm. Giống y cái người trước đây từng thuê căn đó. Họ nói anh ta chết cháy trong nhà năm 1997 rồi.”

Tôi muốn phủ nhận, nhưng miệng không nói được. Gió thổi, tờ giấy rung lên, và từ cửa sổ căn nhà, một con mắt mở ra, nhìn thẳng vào tôi.

Trong đầu, vang lên tiếng giọng Hà xa xăm:

“Anh giữ lời hứa nhé. Đừng để ai vào.”

Ngõ 13 trở lại tĩnh lặng. Tôi đứng yên rất lâu, cho đến khi trời ngả tối, tiếng gõ ba lần lại vang lên từ bên trong nhà.

Tôi quay đi, bước chậm ra khỏi ngõ. Mỗi bước, bóng tôi kéo dài, rồi dần hòa vào bóng tường. Và trước khi biến mất hẳn, tôi nghe tiếng một người đàn ông khác vọng lại từ phía sau — giọng sợ hãi, lặp lại y hệt tôi của ngày đầu:

“Xin lỗi, ở đây có phòng trọ không?”

Tôi mỉm cười. Cửa nhà số 7 mở ra.

Đêm thứ năm – cửa đã mở mắt. Chu kỳ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×