ngõ 13: tiếng gọi từ bóng tối

Chương 6: Đêm Thứ Sáu – Người Mới Dọn Đến


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, trời sắp đổ mưa.

Minh – sinh viên năm cuối Đại học Kiến trúc – chạy xe máy len lỏi qua những con hẻm nhỏ để tìm nhà trọ. Cậu vừa chuyển đến thành phố, túi tiền mỏng, nên khi thấy tờ rơi ghi “Phòng trọ rẻ – yên tĩnh – gần trung tâm, ngõ 13, số 7”, cậu lập tức gọi.

Giọng người nghe máy khàn khàn, nam, nói chậm:

“Còn phòng. Giá rẻ. Đến trước sáu giờ tối.”

Minh hỏi lại: “Anh là chủ nhà ạ?”

Người kia đáp ngắn: “Ừ. Anh tên Trung.”

Tên đó khiến Minh hơi giật mình – nghe quen, nhưng cậu không nhớ từng gặp ai tên vậy.

Trời lất phất mưa khi Minh đến đầu ngõ. Biển số 13 mờ dần vì bụi và rêu, nhưng cậu vẫn nhận ra con hẻm này gần như không có người. Hẹp, sâu, và tối. Hai bên nhà san sát, tường loang, mùi ẩm mốc đặc quánh. Cậu thấy một con mèo đen ngồi ngay đầu ngõ, nhìn chằm chằm.

Căn nhà số 7 nằm cuối cùng, cửa sơn đen, một bóng đèn vàng treo lủng lẳng trước hiên. Cửa hé, như đã chờ sẵn. Minh gọi khẽ:

“Anh Trung ơi?”

Không ai đáp. Chỉ có gió rít qua kẽ cửa, tiếng dây điện rung. Cậu định quay đi thì cửa mở toang, không tiếng động. Bên trong tối om.

“Chắc là chủ nhà quên khóa,” Minh tự trấn an, bước vào.

Ngôi nhà nhỏ nhưng gọn, sàn gỗ cũ, tường sơn xám nhạt. Có mùi nhang phảng phất, và mùi khét rất nhẹ – như thứ gì đó từng cháy ở đây lâu rồi. Trên bàn có sẵn chìa khóa và một tờ giấy viết tay:

“Cứ ở. Tiền đặt lên bàn mỗi cuối tháng. Đừng gõ tường sau 3 giờ sáng.”

Minh nhíu mày. Cậu tưởng chủ nhà đùa. Câu ghi chú kỳ quặc ấy khiến cậu bật cười, nhưng trong nụ cười có chút lạnh gáy.

Buổi tối đầu tiên trôi qua yên ắng. Cậu bày vài món đồ, bật laptop làm đồ án. Mưa ngoài hiên rơi đều, tạo nhịp trắng xóa. Đến gần 3 giờ sáng, trong lúc đang vẽ, tiếng gõ vang lên.

Cộc… cộc… cộc.

Ba tiếng, đều đặn, vọng từ tường phải.

Minh giật mình, ngẩng lên. Tiếng mưa đã ngừng, chỉ còn im lặng. Cậu nghĩ hàng xóm gõ nhầm, bèn gõ lại một tiếng cho vui. Sau đó không còn gì. Cậu bật cười, tự nhủ: “Chắc trùng hợp thôi.”

Nhưng đến 3 giờ 17 phút, tiếng gõ lại vang lên – lần này gõ trả lời: hai tiếng, rồi ba tiếng.

Lạnh sống lưng. Cậu đứng dậy, áp tai sát tường. Không âm thanh, không hơi gió. Nhưng khi cậu quay lưng, phía sau tường bỗng vang lên một tiếng “phập” rất mạnh, như thứ gì vừa đập vào. Cốc nước trên bàn rung nhẹ.

Minh vội tắt đèn, trùm chăn. Đêm đó, cậu không ngủ được.

Sáng hôm sau, Minh kể chuyện cho cô chủ tiệm tạp hóa đầu ngõ nghe. Người phụ nữ trạc năm mươi, gương mặt nhăn nheo, lắc đầu:

“Chú thuê nhà đó à? Căn đó… không ai ở quá ba ngày đâu.”

“Vì sao ạ?”

“Người ta bảo… có người từng chết cháy ở đó. Cả nhà ba người.”

“Ba người?”

“Ờ. Còn nghe nói chủ nhà cũng… chết luôn, mà cứ có người thuê lại, y như bị dắt vào.”

Minh không tin chuyện ma quỷ, nhưng câu chuyện khiến cậu gai người. Cậu quay lại phòng, kiểm tra tường nơi phát ra tiếng gõ. Tường ẩm, có vết nứt nhỏ. Khi cậu lấy dao cạy thử, miếng vữa bong ra — bên trong lộ ra một mảnh giấy đen cháy sém.

Trên đó, dòng chữ mờ mịt:

“Nếu nghe tiếng gõ ba lần, đừng đáp lại. – T”

Cậu lặng người. “T”? Trung?

Đêm thứ hai. Cậu cố gắng thức khuya làm đồ án. 2 giờ 58, tiếng gõ lại vang. Ba tiếng. Rồi im. Cậu cắn môi, không đáp. Nhưng đột nhiên, từ phía gác mái, tiếng chân trẻ con chạy lộp cộp. Rồi giọng nói nhỏ:

“Chú… đang nghe cháu hả?”

Máu đông cứng trong người. Cậu lắp bắp: “Ai đó?”

Giọng bé gái cười khúc khích, gần như ngay trên đầu: “Chú đừng sợ. Nhà này vui lắm.”

Cậu đứng phắt dậy, cầm đèn pin, leo lên gác. Không ai. Chỉ có bụi dày. Ở góc trần có một vết cháy đen hình bàn tay.

Cậu chưa kịp bước xuống thì đèn pin vụt tắt. Trong bóng tối, cậu nghe tiếng thì thầm ngay sau lưng:

“Anh Trung… anh về rồi.”

Cậu quay lại, chỉ thấy mảng tường trơ trụi. Nhưng trên nền bụi, có dấu chân người lớn vừa in – ướt, đen.

Minh hoảng loạn chạy xuống nhà. Cậu vơ đồ định rời đi, nhưng cửa khóa chặt. Mọi ổ khóa đều hoen gỉ như bị khóa cả trăm năm. Cậu hét lên, đập cửa đến khi kiệt sức.

Rồi im lặng.

Cậu ngồi bệt xuống, ánh sáng điện thoại hắt lên mặt. Bóng ai đó lướt qua sau lưng. Cậu quay lại – không ai. Nhưng màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị một thông báo lạ:

Tin nhắn mới từ Trung: “Đừng đi. Ở lại. Anh hiểu rồi.”

Cậu bấm vào – trống trơn. Không có tin nhắn nào.

Khi ngẩng đầu, cậu nhận ra trên bàn có một cuốn sổ đen. Không biết từ đâu xuất hiện. Bìa cháy sém, giống hệt mô tả trong truyền thuyết mà dân ngõ kể.

Cậu mở ra. Trang đầu:

“Ngày 14 tháng 3. Đêm thứ ba – tường bắt đầu thở.”

“Ngày 16 tháng 3. Hắn nhớ lại. Cửa mở mắt.”

Trang cuối có chữ run rẩy, khác nét:

“Nếu ai đọc được dòng này, hãy rời đi trước đêm thứ sáu.”

Minh đóng sổ lại, tim đập dồn dập. Bên ngoài, gió gào lên, cửa sổ rung. Cậu thấy qua khe cửa, có ai đó đứng ngoài hiên – bóng người cao, mờ, như bị phủ khói. Bóng đó ngẩng mặt, hai hốc mắt rỗng nhìn thẳng vào cậu.

“Anh là ai?” – Minh hỏi, giọng run.

Người kia mỉm cười, khẽ gõ ba tiếng lên cửa.

Cộc… cộc… cộc.

Rồi biến mất.

Sáng hôm sau, cậu cố ra ngoài. Cửa mở bình thường, trời trong veo như chưa từng mưa. Cậu bước ra, quay lại nhìn căn nhà. Cửa đóng, yên tĩnh. Cậu thở phào. Nhưng khi rẽ sang đầu ngõ, bà chủ tạp hóa gọi với theo:

“Chú ơi, để quên này!”

Bà đưa cậu một tấm ảnh cũ rơi trước cửa. Cậu nhận, vừa nhìn, mặt tái nhợt. Ảnh chụp căn nhà số 7, trước cửa có ba người – một đàn ông, một phụ nữ, một bé gái. Nhưng giữa khung hình, còn có thêm một người thứ tư – chính Minh, đứng mờ phía sau, khuôn mặt trắng bệch.

Bà chủ tạp hóa khẽ hỏi: “Người trong ảnh là chú à?”

Cậu không nói nổi.

Đêm đó, Minh không rời đi. Một phần vì mưa, một phần vì… tò mò. Cậu muốn tìm hiểu sự thật. Cậu đặt cuốn sổ đen lên bàn, mở lại video điện thoại quay đêm qua. Màn hình rung lắc, nhiễu sóng, nhưng ở khung cuối, có hình một người đàn ông đang đứng giữa phòng, quay lưng về phía ống kính – áo sơ mi trắng, tóc đen. Khi gió lật qua khung hình, gương mặt người đó hiện rõ: Trung.

Hắn quay lại, nhìn thẳng vào camera, và nói khẽ:

“Đừng đáp lại tiếng gõ.”

Video dừng.

Cùng lúc ấy, tiếng gõ lại vang lên – lần này từ mọi phía. Trần, tường, sàn. Mỗi tiếng gõ vang, căn phòng lại tối thêm một chút. Minh ôm đầu, hét lên, nhưng âm thanh bị nuốt vào hư không. Ánh đèn chập chờn, rồi tắt.

Trong bóng tối, cậu nghe tiếng trẻ con cười, tiếng phụ nữ ru ngủ, và giọng đàn ông khàn đặc thì thào bên tai:

“Cửa đã mở. Đêm thứ sáu bắt đầu.”

Một luồng khí lạnh quét qua. Bức tường phía trước phồng lên, nứt dần, lộ ra ánh sáng đỏ lòm. Cậu lùi lại, nhưng chân vấp phải gì đó mềm. Cậu nhìn xuống – là xác mình, nằm cứng đờ, đôi mắt mở to, miệng há, còn cổ họng sẫm màu khét.

Cậu kêu lên, nhưng âm thanh không thoát ra. Bên trong tường, những khuôn mặt dần hiện lên – Trung, người phụ nữ, đứa bé. Họ nhìn cậu bằng ánh mắt trống rỗng, cùng cất tiếng thì thầm:

“Chào mừng về nhà, Minh.”

Tôi – Trung – nhìn cảnh tượng ấy từ phía bên kia bức tường. Từng vòng lặp đều như vậy. Mỗi linh hồn mới lại đến, mỗi người lại nghĩ mình chỉ thuê trọ. Họ đâu biết, ngõ 13 không cho ai rời đi. Nó chỉ thay người gác cửa.

Bức tường khép lại. Tiếng gõ im.

Phía ngoài, tờ rơi mới vừa được dán:

Phòng trọ giá rẻ – ngõ 13, số 7. Liên hệ Minh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×