ngõ 13: tiếng gọi từ bóng tối

Chương 7: Tiếng Gõ Trở Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trưa thứ Bảy, trời âm u, gió nặng như có mùi khói cũ.

Phương – bạn cùng lớp của Minh – đứng dưới mái hiên tiệm tạp hóa đầu ngõ, nhìn sâu vào con hẻm mang biển số 13. Cậu đã gọi điện cho Minh suốt hai ngày, không ai bắt máy. Tin nhắn chỉ báo “đã gửi”, không “đã đọc”. Lần cuối cùng Minh nhắn cho cậu là đêm thứ Năm:

“Tao tìm được chỗ trọ rẻ lắm. Ở đây yên tĩnh lạ thường.”

Phương định bụng qua xem, vì Minh là kiểu người ít khi im lặng. Nhưng vừa hỏi đến “nhà số 7”, người ta đã lắc đầu, lảng đi. Cô chủ tiệm tạp hóa khuyên:

“Cậu trai à, đừng vào. Nhà ấy chẳng tốt lành gì đâu.”

“Cháu chỉ tìm bạn thôi, nó ở đó thật.”

Bà im một lát, rồi thở dài, đưa cho Phương chai nước, giọng nhỏ như sợ ai nghe:

“Nếu thật muốn tìm, đi ban ngày. Và nhớ… đừng gõ cửa.”

Phương gật đầu. Cậu siết chặt quai balo, bước vào ngõ.

1. Ngõ 13

Ngõ không dài, nhưng đi mãi không đến. Hai bên tường đen nhẻm, rêu chảy dài như vệt máu khô. Mùi ẩm mốc pha với khói nhang. Mỗi khi gió thổi, hàng dây điện trên cao rung lên, tạo tiếng kêu rít như tiếng khóc trẻ con.

Phương không tin chuyện tâm linh. Nhưng càng đi, bước chân càng nặng. Ánh sáng phía đầu ngõ mờ dần, chỉ còn ánh xám lạnh. Cậu đến trước nhà số 7 – cánh cửa gỗ cũ, bảng hiệu “Phòng trọ” đã mờ. Trên cửa có dán tờ rơi mới:

Phòng cho thuê – liên hệ Minh (chủ nhà).

Phương thoáng rùng mình. Minh? Chủ nhà? Cậu lôi điện thoại ra gọi thử số trên giấy. Đầu dây bên kia đổ chuông một hồi dài rồi có người nhấc máy.

“Alô?” – giọng nam khàn, kéo dài – “Ai đó?”

“Em… bạn của Minh. Anh ấy đang ở nhà phải không?”

Đầu dây yên lặng vài giây, rồi giọng ấy nói khẽ:

“Minh đang bận. Nhưng… nếu em muốn, cứ vào.”

Cạch. Cuộc gọi ngắt. Cửa trước mặt mở ra một khe nhỏ.

Phương nuốt nước bọt. Cậu đẩy nhẹ cửa.

2. Căn nhà

Mùi tro ám ngay khi bước vào. Phòng trọ đơn sơ, đồ đạc ít, nhưng gọn gàng như mới được dọn. Giữa bàn là một cuốn sổ đen mở sẵn. Cạnh đó là điện thoại của Minh – pin vẫn còn, màn hình khóa hiện 3 giờ 03 phút sáng.

Phương run run nhấc cuốn sổ.

Trang đầu ghi dòng chữ nguệch ngoạc:

“Đêm thứ sáu – cửa mở. Ai vào sẽ nghe.”

Cậu lật sang trang khác, thấy nét chữ khác, gọn gàng hơn:

“Tôi là Trung. Nếu ai đọc được, hãy đốt ngôi nhà này. Đừng tìm tôi.”

Trang kế cuối, lại là chữ Minh, viết run rẩy:

“Cửa đã mở mắt. Tôi thấy hắn.”

Trang cuối cùng trống trơn, chỉ có vết tay in máu khô.

Một tiếng cộc vang lên. Phương giật mình, quay lại.

Không ai.

Tiếng thứ hai, rồi thứ ba, từ trong tường.

Cộc… cộc… cộc.

Cậu nín thở. Tiếng gõ chậm rãi, đều, như ai đó đang nhắn tín hiệu. Phương lùi ra cửa, nhưng cửa đóng sập. Cậu nắm tay nắm xoay mạnh – không mở được. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Rồi giọng nói vang lên, từ đâu đó gần như sát tai:

“Em đến tìm Minh à?”

Phương quay phắt lại. Giữa căn phòng trống, có một người đàn ông đứng sau bàn – áo sơ mi trắng, gương mặt mờ, đôi mắt sâu hoắm.

“Anh là… Trung?” – Phương hỏi, giọng run.

Người kia cười nhẹ: “Tôi ở đây lâu rồi. Minh mới đến thôi.”

“Cậu ấy đâu?”

Trung chỉ tay lên tường. “Ở ngay đó.”

Phương nhìn theo. Trên bức tường xám, có dấu lõm hình người, như ai đó từng ép vào rồi hóa đá. Vết lõm vẫn còn ướt, rỉ chất đen. Cậu thụt lùi.

“Không… không thể.”

Trung chậm rãi nói:

“Ngôi nhà cần người mới. Cứ mỗi lần cửa mở, nó chọn ai đó. Giờ đến lượt em.”

Phương hét: “Tôi không tin!”

Nhưng vừa dứt lời, tiếng gõ vang lên khắp căn phòng. Tường, trần, sàn – tất cả cùng lúc. Mỗi nhịp gõ, ánh sáng lại nhấp nháy, và trên tường, những khuôn mặt dần hiện lên – méo mó, cháy sém, mắt trũng sâu.

Họ nhìn Phương. Không giận dữ, chỉ trống rỗng.

Trung tiến lại gần, giọng nhỏ:

“Đừng sợ. Cửa không giết ai. Nó chỉ… giữ.”

Cậu lùi đến sát tường, tay quờ trúng thứ gì lạnh. Là điện thoại của Minh. Màn hình tự bật sáng, hiện video quay dở: hình ảnh mờ, tiếng gõ, rồi giọng Minh thì thào:

“Phương… nếu mày nghe được… chạy đi…”

Màn hình tối phụt.

3. Tầng ký ức

Phương hoảng loạn, tìm lối thoát. Cậu chạy vào nhà sau, đập cửa sổ, nhưng bên ngoài không còn là ngõ 13. Thay vào đó là một cảnh cháy đỏ rực – những ngôi nhà bốc lửa, người gào khóc, khói cuộn kín trời.

Một cánh tay phụ nữ thò ra từ khung cửa, bám lấy cổ tay cậu.

“Đừng bỏ chúng tôi lại.”

Lửa lan. Không khí biến thành hơi nóng, ngột ngạt. Cậu hét, giật tay ra, nhưng bàn tay kia kéo mạnh, lôi cậu xuyên qua khung cửa.

Phương rơi vào một căn nhà khác – giống hệt nhà số 7, nhưng đang cháy. Giữa phòng, một người đàn ông ôm vợ con, hét tên “Hà!”. Ngọn lửa nuốt lấy họ. Phương nhận ra đó là Trung của năm 1997.

Cảnh tượng nhòe đi, rồi tắt ngúm. Phương nằm sõng soài giữa phòng trọ hiện tại, thở dốc. Tường đã trở lại bình thường. Nhưng trong đầu, tiếng gõ vẫn vang. Ba nhịp, hai nhịp, một.

Cậu nhìn quanh. Trung không còn. Trên bàn, cuốn sổ tự mở ra trang mới. Mực đen chảy ra, tạo thành chữ:

“Người mới đã đến. Chu kỳ tiếp tục.”

Phương ném cuốn sổ đi, lao đến cửa. Lần này, nó mở. Cậu chạy ào ra ngoài, ngã xuống nền xi măng ướt. Mưa bắt đầu rơi. Nhưng khi ngẩng lên, ngõ 13 trống rỗng. Không nhà, không người, không bảng số. Chỉ có một bức tường lớn chắn ngang, trên đó vẽ một con mắt đen.

Mắt đó chớp nhẹ.

Phương bỏ chạy thục mạng ra đường lớn. Đến khi dừng lại, thở hổn hển, quay đầu – ngõ 13 biến mất, chỉ còn khoảng trống giữa hai dãy nhà.

Cậu run rẩy về phòng trọ tạm. Tối hôm đó, cậu không ngủ. Mỗi khi nhắm mắt, tiếng gõ lại vang lên trong đầu. Cộc, cộc, cộc.

4. Nhật ký của Phương

Ngày 1: Tôi mơ thấy Minh đứng ngoài cửa, tay cầm chìa khóa, miệng mấp máy “Trả lại.” Khi tỉnh dậy, trong túi áo có thật một chiếc chìa khóa ghi số 7.

Ngày 2: Tôi nghe tiếng gõ trong phòng, dù không ở ngõ 13. Hàng xóm bảo họ không nghe gì.

Ngày 3: Tôi thử quay video khi ngủ. 3 giờ 04 phút, hình ảnh cho thấy cửa phòng tôi tự mở, và trong bóng tối, có một con mắt lóe lên trên tường.

Ngày 4: Tôi đến thư viện tra tin cũ. Có bài báo năm 1997 về vụ cháy tại ngõ 13 – ba người chết, một người sống sót tên Trung. Không có Minh. Nhưng ảnh đăng kèm lại chính là Minh, đứng sau đám cháy.

Ngày 5: Tôi nghe tiếng gõ từ bên trong ngực mình.

5. Đêm thứ sáu kế tiếp

Phương ngồi giữa căn phòng trọ tạm, điện thoại trong tay. Màn hình nhấp nháy, hiển thị cuộc gọi đến: “Ngõ 13”. Không số, không mã vùng. Cậu do dự vài giây, rồi bấm nghe.

Giọng nam khàn vọng ra, quen thuộc đến lạnh người:

“Phương… em nghe thấy không? Cửa lại mở rồi.”

Cậu buông điện thoại, tim đập loạn. Tiếng gõ bắt đầu vang từ tường sau lưng. Cộc. Cộc. Cộc.

Phương lấy bút, viết vội dòng cuối cùng vào nhật ký:

“Nếu ai đọc được, đừng tìm tôi. Khi cửa gọi tên, đừng đáp lại.”

Rồi ánh đèn vụt tắt.

Hàng xóm sáng hôm sau kể, họ nghe tiếng động lạ trong đêm – tiếng gõ kim loại và mùi khét. Nhưng khi công an phá cửa phòng Phương, bên trong trống rỗng. Chỉ có một tờ giấy đen dính trên tường, ghi:

“Phòng trọ rẻ – ngõ 13, số 7. Liên hệ Phương.”

Trưa hôm sau, một cô sinh viên trẻ đi ngang qua khu phố, nhìn thấy tờ rơi còn mới tinh. Cô nhấc điện thoại, bấm số trên giấy. Đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông nhẹ nhàng:

“Cảm ơn em đã gọi. Căn phòng đó vẫn còn. Em đến xem được chứ?”

Cô gái cười: “Vâng, em tới ngay.”

Cúp máy.

Trên màn hình điện thoại, tên liên hệ hiển thị: Trung.

Và ở cuối ngõ, giữa bức tường xám, con mắt đen chớp nhẹ, rồi im.

Cộc… cộc… cộc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×