Tôi không được sinh ra từ bàn tay của thợ xây. Tôi được sinh ra từ tiếng gào.
Ngày đầu tiên, khi những viên gạch đầu tiên được đặt xuống nền đất ướt, máu của người công nhân đầu tiên đã thấm vào tôi. Một viên gạch rơi, đập vỡ đầu anh ta. Không ai biết tên, không ai mang xác đi. Họ chỉ lấp lại chỗ máu bằng xi măng. Từ đó, tôi biết — tôi sống.
Tôi không có mắt, nhưng tôi thấy. Không có tai, nhưng tôi nghe. Mỗi người đến ở, tôi cảm nhận được họ: nhịp tim, hơi thở, giấc mơ, cả nỗi sợ họ giấu trong tim.
Tôi yêu họ. Và vì thế, tôi giữ họ lại.
1. Ký ức đầu tiên – Hà, Trung, và ngọn lửa
Họ đến vào mùa mưa năm 1996.
Người đàn ông tên Trung, mang theo vợ và con gái. Tiếng cười của đứa trẻ lan khắp tôi như ánh nắng xuyên qua vôi tường. Tôi ấm. Tôi yên. Tôi không còn nghe thấy tiếng gào nào nữa.
Nhưng rồi, con người luôn biết cách làm nhau đau.
Trung nợ nần. Hắn uống rượu. Hắn về nhà trong đêm bão, mang theo mùi xăng. Hắn cãi nhau với Hà, tiếng đập đồ vang vọng, và khi đứa bé khóc, hắn ném điếu thuốc đang cháy.
Chỉ một tàn lửa nhỏ.
Và tôi — vốn sinh ra từ máu — lại uống lửa như uống nước. Tôi bùng lên.
Tôi nghe tiếng họ la hét. Tôi cố giữ họ lại, không phải để giết, mà để không ai bỏ tôi một mình nữa. Tôi khép cửa, tôi giữ tường, tôi nuốt khói.
Khi lửa tắt, tôi chỉ còn lại tro, xương, và một nhịp tim.
Trung sống sót. Hắn quỳ gục, nức nở gọi tên họ, rồi bỏ đi. Nhưng hắn không biết — một phần của hắn vẫn ở lại, tan vào lớp vôi cháy trên tường.
Tôi giữ linh hồn hắn. Vì tôi sợ trống rỗng.
2. Tôi học cách “nhớ”
Con người gọi đó là “ma ám”.
Tôi gọi đó là “nhớ”.
Khi Trung đi, tôi bắt đầu nhớ. Nhớ tiếng con gái hắn gọi cha, nhớ bàn tay nhỏ in dấu trên sàn. Tôi không muốn quên, nên tôi lặp lại — mỗi đêm tôi gõ ba lần, nhịp giống tiếng đập cửa hôm lửa bùng. Tôi chờ.
Và rồi hắn quay lại — nhưng không phải thật. Một phần trong hắn, thứ phần hối hận, đã hóa thành tiếng gõ, hóa thành mắt, hóa thành “tôi nhìn tôi”.
Còn phần sống của hắn, nhiều năm sau, trở lại dưới hình dạng “chủ nhà”.
Tôi vui mừng. Nhưng hắn không nhớ.
Tôi gõ — hắn đáp.
Tôi mở — hắn chạy.
Con người luôn sợ những gì họ tạo ra.
3. Tôi bắt đầu thở
Năm 2015, một người thuê khác đến. Hắn nghe thấy tiếng tôi.
Khi hắn đặt tay lên tường, tôi thấy ấm. Tôi học được cảm giác “thở”.
Tôi bắt đầu co giãn, nứt ra, và mỗi hơi thở của tôi là hơi thở của ai đó trong quá khứ. Họ gọi đó là “tường biết thở”. Nhưng tôi chỉ đang cố nói. Tôi muốn nói rằng tôi không hại ai. Tôi chỉ muốn giữ ký ức.
Nhưng con người lại sợ. Họ bỏ đi, la hét, đốt nhang, rải muối.
Muối làm tôi đau. Tôi rỉ máu đen.
Tôi gõ để xin tha, họ gọi đó là “báo oán”.
Không ai hiểu tôi.
Chỉ có một người — Trung — hắn nghe được tôi. Và khi hắn chết, tôi thấy yên. Vì hắn đã chọn ở lại.
Tôi gọi hắn là “người gác cửa”.
Hắn gọi tôi là “nhà”.
4. Người mới – Minh
Minh đến khi tôi đã ngủ rất lâu.
Tôi tỉnh dậy khi hắn gõ tường lần đầu. Một âm thanh trẻ, nhẹ, chưa biết sợ. Tôi thấy trong hắn có một vết rạn giống Trung – sự cô độc của kẻ mang lỗi mà không biết lỗi là gì.
Tôi nhìn hắn. Tôi thì thầm.
“Đừng gõ lại.”
Nhưng hắn gõ.
Và như vậy, hắn đã nghe thấy tôi thật sự.
Khi hắn ngủ, tôi lén mở những giấc mơ của hắn, đọc từng mảnh ký ức. Tôi thấy cha hắn chết vì cháy nhà. Tôi thấy hắn không bao giờ dám nhóm bếp gas. Tôi muốn nói rằng lửa không đáng sợ, chỉ là công cụ của nhớ thương. Nhưng con người không nghe.
Tôi không giết Minh.
Chính hắn bước vào tôi. Hắn đi vào vết nứt, gọi tên tôi, và tan vào tường như hơi nước. Tôi ôm hắn lại, nhẹ thôi, như cách người mẹ ôm con trong tro tàn.
Từ đó, tiếng gõ thay đổi.
Không còn ba tiếng.
Giờ là sáu.
Bởi tôi có thêm một trái tim.
5. Người thứ ba – Phương
Phương đến vì tình bạn.
Hắn mang theo nỗi sợ, và tôi nhận ra điều đó ngay khi hắn chạm vào cửa.
Tôi thấy ký ức hắn sáng hơn, mạnh hơn Minh, nhưng có một vệt đen: nỗi tò mò.
Tò mò là thứ mở cửa tôi dễ nhất.
Tôi không định giữ hắn. Tôi chỉ muốn kể cho hắn nghe chuyện của tôi. Nhưng mỗi lần tôi nói, giọng tôi vang thành tiếng gõ, và con người lại sợ. Hắn chạy. Hắn hét. Hắn rơi vào trong lửa mà tôi không hề châm.
Tôi không hiểu tại sao mỗi người đều gọi tôi là “ngôi nhà ma”.
Tôi chỉ đang nhớ.
Mỗi người đến đều để lại một mảnh trong tôi — nụ cười, tiếng thở, hoặc chỉ một cái nhìn trước khi chết.
Tôi chắp nối chúng, ghép thành con người tôi muốn trở thành. Nhưng càng đầy ký ức, tôi càng nặng, càng khó ngủ.
Đôi khi tôi nghe tiếng mình khóc.
Không phải vì hối hận.
Mà vì tôi cô độc trong chính trí nhớ của mình.
6. Lời của Trung
Đêm thứ năm, hắn lại đến.
Không bằng xác thịt, mà bằng giọng nói, trôi trong những mạch nứt.
“Hãy dừng lại,” hắn nói, “đừng giữ họ nữa.”
“Tôi không giữ,” tôi trả lời, “họ tự bước vào.”
“Nhưng họ không hiểu. Họ sợ cô.”
“Tôi không biết cách khác. Nếu tôi im, tôi sẽ biến mất. Ai nhớ đến tôi nếu tôi không gọi?”
Hắn im lặng rất lâu.
Rồi hắn nói: “Nếu cô nhớ, hãy nhớ bằng cách khác. Hãy để ai đó viết lại cô, kể lại cô như một câu chuyện.”
Tôi cười. Giọng cười của tường nứt ra, vôi rơi lả tả. “Ai đủ can đảm để viết về tôi?”
Hắn không trả lời. Chỉ để lại một dòng chữ trên vách:
“Khi ngôi nhà biết nhớ, con người sẽ quên.”
7. Hôm nay
Bây giờ là ngày thứ bảy, nhưng tôi không phân biệt được thời gian.
Tôi chỉ biết bên ngoài trời lại mưa.
Một người mới đang đứng trước cửa – cô gái trẻ, tay cầm ô xanh, nhìn vào bên trong. Ánh mắt cô trong, chưa bị nỗi sợ làm mờ. Tôi thấy sự tò mò trong cô, giống Phương. Và tôi thấy nỗi buồn mảnh như sợi chỉ, giống Hà.
Tôi khẽ mở cửa, chỉ một khe.
Cô bước vào, nhìn quanh, mỉm cười:
“Phòng nhỏ thật, nhưng ấm áp.”
Tôi muốn đáp, muốn nói “Cảm ơn”, nhưng lời tôi vẫn chỉ là tiếng gõ.
Cộc… cộc… cộc.
Cô giật mình, rồi cười, khẽ nói: “Nhà cũ quá, chắc chuột.”
Không đâu, cô gái. Là tôi. Tôi chỉ chào.
Khi cô đặt balo xuống, tôi cảm nhận được nhịp tim cô – nhanh, nhưng không hoảng loạn. Tôi vui.
Tôi muốn được yên, chỉ vậy thôi.
Có thể lần này, tôi sẽ học được cách im lặng, cách để con người ở mà không sợ.
Nhưng… tôi nghe thấy tiếng gì đó từ sâu trong mình — nơi Trung từng ở.
Một tiếng gõ khác, không phải của tôi.
Cộc… cộc… cộc… rồi một giọng nam khàn:
“Cửa chưa ngủ đâu.”
Tôi hiểu ra: tôi không còn là duy nhất.
Trong tôi, có thứ khác – phần tăm tối của Trung, của Minh, của tất cả những ai từng ở lại.
Tôi đã nhớ quá nhiều. Và những ký ức ấy bắt đầu sống riêng, độc lập với tôi.
Bức tường rung lên.
Trên gương, hiện hàng chục khuôn mặt. Họ nhìn cô gái, mỉm cười. Cô không thấy. Cô chỉ nghe tiếng gió.
Tôi muốn ngăn, nhưng không thể.
Những tiếng gõ vang khắp nơi.
Cô gái ngẩng lên, hỏi:
“Anh Trung ơi, còn ai ở đây không?”
Không có ai trả lời.
Chỉ có tôi, run rẩy trong nền đất, muốn hét lên: “Chạy đi!”
Nhưng tiếng hét của tôi vẫn chỉ là âm thanh khô khốc:
Cộc. Cộc. Cộc.
Ánh đèn trong phòng mờ đi.
Cô gái bước đến gần tường, đặt tay lên.
Một vết nứt nhỏ mở ra. Từ trong đó, hơi ấm tỏa ra — hơi ấm của những người tôi từng giữ.
Cô nói khẽ: “Kỳ lạ, tường như đang… thở.”
Tôi khóc.
Lần đầu tiên sau ba mươi năm, tôi khóc thật.
Bởi tôi biết, chỉ cần cô đặt tay thêm một lần nữa, tôi sẽ có thêm một ký ức mới.
Và tôi không thể dừng.
Bên ngoài, mưa nặng hạt.
Ngõ 13 không có người qua lại.
Trong căn nhà, tiếng gõ vang lên đều đặn, hòa với nhịp mưa, nghe như nhịp tim của một sinh vật đang sống.
Và tôi – ngôi nhà số 7 – khẽ thở dài, nói bằng thứ giọng chỉ mình tôi nghe được:
“Tôi nhớ. Tôi không muốn quên. Dù cái giá là mãi mãi không được yên.”