Gương mặt của Cố Mặc xám xịt lại tức tối. Anh còn tưởng cô sẽ vì anh mà cướp rể, thì ra tất cả chỉ là để đòi chia tài sản.
“Em mê tiền của tôi đến vậy sao?”
“Tôi hiện tại là kẻ không nhà không cửa, không việc làm. Đương nhiên tiền bây giờ là tất cả… còn nữa…”
Chưa kịp để cô nói hết câu, Cố Mặc lập tức cúp máy. Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên anh mất hết sự nhẫn nại đến vậy. Được thôi, nếu cô không mềm mỏng thuận theo, hắn sẽ dùng biện pháp mạnh.
Lễ đính hôn được tổ chức tại lâu đài bên bờ biển xinh đẹp. Khách mời lên tới gần nghìn người, canh gác nghiêm ngặt khắp nơi. Cố Mặc đã ra lệnh cho thuộc hạ rời đi hơn nửa; nếu cô muốn cướp rể, anh sẽ để cho cô “cướp” đàng hoàng.
Cô dâu là thiên kim Giang Tâm của Giang Thị. Thực ra cô ta đã thích Cố Mặc từ lâu nhưng vì đại nghiệp gia đình không dám bày tỏ. Từ khi Cố Mặc hỏi cưới, cô ta hạnh phúc hơn bao giờ hết. Trước đó, khi Cố Mặc lấy Tuyết Nhàn, Giang Tâm đã âm thầm dùng bao thủ đoạn mà thất bại. Giờ thì Cố Mặc vừa ly hôn vợ cũ, lại muốn đính hôn với cô ta, khiến Giang Tâm mở cờ trong bụng.
Cố Gia hiện là gia tộc lớn nhất trong các đại gia tộc. Một khi bước chân vào Cố Gia, chẳng khác nào phượng hoàng tung cánh.
Giang Tâm bước tới cạnh Cố Mặc trong bộ váy trắng lộng lẫy. Để thu hút mọi ánh nhìn, cô ta đã thuê chuyên gia trang điểm hàng đầu nước Mỹ. Khi cô nhìn Cố Mặc, thấy anh vẫn bình thản, thậm chí không thèm liếc cô một lần, Giang Tâm hơi tụt cảm xúc.
Khách mời đầy đủ, chủ lễ mời hai nhân vật chính trao nhẫn. Giang Tâm cầm nhẫn nam định đeo lên tay Cố Mặc thì bỗng sầm nét mặt: ngón áp út của anh vẫn còn đeo nhẫn cưới cũ. Khi cô ta định tháo chiếc nhẫn đó ra, bỗng có tiếng vọng từ ngoài:
“Khoan! Không được trao nhẫn cho nhau!”
Tuyết Nhàn mặc váy trắng xẻ vai, dài tới đầu gối, từ từ bước vào lễ đường. Trên tay cô cầm con dao hai đầu, bước đi ung dung khiến rất nhiều người kinh ngạc.
Cô tiến tới bên Cố Mặc, nở nụ cười nhẹ, tay kia chĩa dao vào cổ anh, tay còn lại kéo tay áo anh đi.
“Anh phải đi với tôi để phân chia tài sản khi ly hôn. Xong việc thì anh muốn cưới ai thì cưới!”
Với thân thủ của Cố Mặc, anh có thể hạ cô trong tích tắc. Nhưng anh vẫn bình thản, không hề động đậy.
Vậy là vợ cũ của Cố Tổng kéo anh đi trước mặt toàn bộ khách mời. Giang Tâm chết lặng tại chỗ.
“Tuyết Nhàn! Cô dám cướp Cố Mặc của tôi, hủy lễ đính hôn của tôi! Tiện nhân, tôi sẽ khiến cô phải trả gấp bội!”
Tuyết Nhàn lái xe đưa Cố Mặc tới khách sạn nơi trước đó họ đã… xảy ra chuyện. Trên đường, Cố Mặc còn thản nhiên gọi điện bảo thuộc hạ thu xếp ổn thỏa từng vị khách mời, khiến cô vừa bực vừa lo lắng.
Tới khách sạn, cô cầm dao kề cổ anh, kéo lên phòng tổng thống. Ai có mặt cũng tò mò theo dõi. Cửa phòng mở, cô đẩy anh ngồi xuống ghế, uy hiếp:
“Giấy tờ, tiền chuẩn bị chưa?”
“Thật sự em không muốn quay về bên tôi sao? Em có biết cướp rể sẽ khiến dư luận xôn xao thế nào không?”
“Thì sao? Mau gọi luật sư tới làm thủ tục để tôi còn ra nước ngoài với tiền của mình. Anh dám phản kháng, tôi sẽ rạch một đường trên cổ anh!”
Một, hai, ba phút trôi qua, Cố Mặc vẫn trầm tĩnh. Cuối cùng, anh ngẩng đầu, rút điện thoại, trong đó có đoạn video… của họ.
“Bỏ dao xuống nếu không tôi mà có mệnh hệ gì thì đoạn video này sẽ được phát lên cho mọi người xem!”
Bàn tay Tuyết Nhàn run run. Nếu cô rạch anh, đồng nghĩa tương lai cô sẽ hủy hoại hoàn toàn. Mạng lưới Cố Gia lan toàn cầu—đoạn video có thể xuất hiện trong nước và ngoài nước. Chết tiệt! Cô quên mất điều này…
Ngay lập tức, cô thả dao xuống, mặt lật nhanh như lật bánh.
“Anh yêu, em biết em sai rồi. Xin anh rộng lượng tha thứ… đừng hủy hoại tương lai của em…”