ngọc nhiên vãn

Chương 3: Những Thử Thách Đầu Tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh bình minh trải dài trên cánh đồng, hắt lên mái nhà tranh những vệt sáng nhạt. Lâm Ngọc Nhiên thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa bồn chồn. Sau hai ngày hòa nhập, cô bắt đầu quen dần với nhịp sống nơi đây, nhưng vẫn còn vô số điều lạ lẫm. Cô nhìn ra cửa sổ, trẻ con trong làng đang chạy nhảy trên đường đất đỏ, tiếng cười vang khắp nơi. Nhưng hình ảnh Hàn Dật – thiếu niên lạnh lùng luôn đứng ngoài quan sát cô – vẫn khiến tim cô đập nhanh.

Ngọc Nhiên tự nhủ: “Hôm nay, phải cẩn thận hơn, nhưng cũng phải học thêm kỹ năng… nếu không, mình sẽ không sống sót lâu ở đây.”

Hàn Dật đến gọi cô ra sân. Anh không giải thích trước, chỉ nói ngắn gọn: “Hôm nay, sẽ có những thử thách đầu tiên để xem ngươi có thể hòa nhập được không. Đi theo ta.” Ngọc Nhiên gật đầu, vừa háo hức vừa lo lắng. Cô không biết thử thách sẽ ra sao, nhưng cảm giác hồi hộp khiến tim cô đập nhanh.

Họ đi qua cánh đồng rồi đến bìa rừng, nơi Hàn Dật đã chuẩn bị một số vật dụng: dây thừng, thùng nước, vài thanh gỗ. Anh chỉ tay vào những cây cao gần đó, giải thích cách chọn cây chắc chắn, buộc dây thừng để dựng một chòi tạm. Ngọc Nhiên nhìn quanh, cố hình dung cấu trúc chòi trong trí nhớ. Tay cô run run, dây thừng khó buộc, chòi dựng lên nghiêng ngả, suýt đổ. Hàn Dật đứng nhìn, nhíu mày: “Không thể như vậy. Phải chắc chắn, nếu chòi đổ, ngươi sẽ bị thương.”

Ngọc Nhiên đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận vì bản thân yếu kém. Cô nhờ Hàn Dật hướng dẫn lại chi tiết cách buộc dây, cách chọn vị trí cọc, rồi tự mình dựng lại chòi. Lần này, thành quả ổn định hơn, dù còn thiếu hoàn hảo. Hàn Dật gật đầu, giọng đều đều: “Tốt. Nhưng vẫn cần luyện nhiều.”

Sau khi dựng xong chòi, Hàn Dật dẫn cô đến suối gần đó, dạy cách lấy nước, lọc cát và nấu bữa ăn tạm. Ngọc Nhiên cẩn thận nhúng thùng xuống dòng suối, dùng khăn lọc bớt cát và sỏi. Khi nấu bữa ăn, lửa bỗng tắt giữa chừng. Hàn Dật nghiêm mặt: “Lửa là sinh mệnh. Không biết giữ lửa, sẽ chết trong rừng.”

Ngọc Nhiên vội tìm củi khô khác, thổi lửa lại, và cuối cùng nấu xong bữa ăn đơn giản: rau luộc, cá nướng trên than, cơm nắm. Dù giản dị, Hàn Dật ăn xong, gật đầu: “Được. Ăn được là tốt. Nhưng lần sau, phải nhanh hơn và khéo hơn.”

Khi trở về làng, Ngọc Nhiên nhận ra một số ánh mắt lạ. Một nhóm thiếu niên thì thầm với nhau, rồi tiến tới. “Ngươi là người lạ, ăn mặc cũng khác, chắc chắn không quen sống ở đây.” Ngọc Nhiên cảm thấy bối rối, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh: “Vâng… tôi mới đến, mong được mọi người giúp đỡ.”

Một thiếu niên cười khẩy: “Cô định sống ở đây lâu sao? Chúng ta không thích người lạ gây rối đâu.”

Hàn Dật bước tới, ánh mắt sắc bén: “Ngươi đừng bắt nạt người lạ.” Nhóm thiếu niên nhíu mày, nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của Hàn Dật, họ đành lui bước. Ngọc Nhiên thầm cảm ơn, vừa ngạc nhiên vừa thấy thú vị. Anh ta vừa nghiêm khắc vừa bảo vệ cô, nhưng không nói lời ngọt ngào nào.

Buổi chiều, Ngọc Nhiên quyết định học nấu món cổ đại thực sự: bánh gạo hấp. Vì chưa quen bột gạo, cô lỡ tay nhồi quá mạnh, làm bột văng ra khắp sàn. Hàn Dật đứng bên cạnh, nhíu mày: “Ngươi quá cẩu thả. Bột văng ra sẽ thu hút côn trùng và mùi thức ăn sẽ lan ra khắp làng.”

Ngọc Nhiên đỏ mặt, cố dọn dẹp: “Xin lỗi… tôi… chỉ muốn thử thôi.” Một trẻ con chạy đến, cười phá lên: “Chị người lạ vụng về thật! Nhưng vui quá!” Ngọc Nhiên cũng cười theo, cảm giác nhẹ nhõm. Dù còn bỡ ngỡ, cô dần nhận ra rằng cuộc sống nơi đây vừa thử thách vừa thú vị.

Sau bữa tối, Ngọc Nhiên ngồi bên cửa sổ nhìn trăng. Hàn Dật đứng ngoài, quan sát. Cô quay sang, hỏi: “Anh… anh có lúc nào thấy mệt mỏi không?” Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn cô chăm chú: “Mệt mỏi là chuyện bình thường. Quan trọng là biết tự vượt qua.”

Ngọc Nhiên cảm thấy một điều kỳ lạ: ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa khiến cô rung động. Cô tự hỏi liệu mình có thể hiểu được con người này không.

Ngày kết thúc với nhiều trải nghiệm: dựng chòi, lấy nước, nấu ăn, đối phó với dân làng. Ngọc Nhiên mệt nhoài nhưng hạnh phúc. Cô nhận ra thế giới cổ đại không chỉ lạ lẫm mà còn dạy cô nhiều điều về sự kiên nhẫn, kỹ năng sinh tồn và cách đối mặt với thử thách.

Hàn Dật đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt sắc bén nhưng đầy quan sát. Ngọc Nhiên thầm nhủ: “Ngày mai, sẽ còn thử thách khó khăn hơn. Nhưng mình sẽ cố gắng. Và… mình muốn hiểu anh ấy hơn.”

Trong lòng cô, cảm giác vừa sợ hãi vừa háo hức trỗi dậy: đây mới chỉ là bước khởi đầu của một cuộc sống hoàn toàn khác, nơi thử thách và tình cảm dần xen lẫn, và Hàn Dật – thiếu niên lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn – sẽ là người cô không thể rời mắt.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×