ngọc nhiên vãn

Chương 4: Bí Mật Ẩn Sau Làng Quê


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, không khí trong làng vẫn yên bình, ánh nắng chiếu xuống mái nhà tranh, vạt cỏ còn đọng sương. Lâm Ngọc Nhiên thức dậy, cảm giác cơ thể nhức mỏi sau ba ngày liên tục học hỏi kỹ năng sinh tồn và hòa nhập cuộc sống cổ đại. Tuy vậy, một niềm háo hức lạ lùng trỗi dậy. Cô tự nhủ: “Hôm nay chắc sẽ còn nhiều điều mới mẻ. Phải cẩn thận, nhưng cũng không thể bỏ lỡ.”

Hàn Dật đã đợi cô ở sân, dáng vẻ nghiêm nghị như mọi ngày. Anh gật đầu, rồi không nói gì thêm, dẫn cô đi về phía một ngôi nhà cũ hơn nằm sát mép làng. Ngọc Nhiên nhận thấy ánh mắt anh lóe lên một điều gì đó kỳ lạ, như thể anh đang giấu một bí mật.

Ngọc Nhiên không khỏi tò mò: “Anh… hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”

Hàn Dật chỉ tay về phía ngôi nhà: “Đến nhà này. Có việc cần ngươi quan sát.”

Ngọc Nhiên hơi bối rối nhưng vẫn đi theo. Ngôi nhà cũ kỹ, cửa gỗ nứt nẻ, mái tranh bị mưa gió làm ẩm mốc. Khi họ tiến gần, một vài tiếng thì thầm vọng ra từ bên trong. Cô lắng nghe, nhận ra đó là giọng một phụ nữ trung niên và một thiếu niên khác, không phải dân làng quen thuộc với cô.

Hàn Dật kéo cô lại gần, giọng trầm thấp: “Ngươi không được phát ra tiếng. Chỉ quan sát.”

Ngọc Nhiên gật đầu, cố hạ thấp nhịp tim. Bên trong, người phụ nữ nói giọng thầm thì: “Nếu mọi chuyện xảy ra đúng như kế hoạch, lần này chúng ta sẽ kiểm soát toàn bộ vụ trao đổi lương thực của làng. Không ai nghi ngờ.”

Thiếu niên kia đáp: “Nhưng cô ấy – người mới đến – sẽ không biết gì sao?”

Người phụ nữ cười khẩy: “Ngươi lo gì? Cô ta sẽ chỉ là con mồi để ta thử phản ứng của dân làng.”

Ngọc Nhiên sững sờ. Cô không ngờ rằng, trong vẻ bình yên của ngôi làng, lại tồn tại những âm mưu riêng tư, những người dám lợi dụng cô như một công cụ thử thách. Cảm giác bất an trỗi dậy, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy mạnh mẽ hơn: “Mình không thể để bị bắt nạt hay lạc lõng ở đây. Phải tìm cách đối phó.”

Hàn Dật kéo cô ra, ánh mắt anh vẫn lạnh nhưng lộ vẻ nghiêm trọng: “Ngươi thấy gì?”

Ngọc Nhiên kể lại mọi điều. Anh gật đầu, đôi mắt lóe lên sắc lạnh: “Đúng như tôi nghi ngờ. Có người lợi dụng ngươi và dân làng để mưu lợi riêng. Ngươi phải thận trọng, nhưng không được lộ sợ hãi.”

Cả buổi sáng, Ngọc Nhiên và Hàn Dật quan sát dân làng, cố tìm manh mối về những kẻ âm mưu. Ngọc Nhiên bắt đầu hiểu rằng thế giới cổ đại không chỉ là bình yên và vui vẻ, mà còn ẩn chứa những thử thách khôn lường. Cô nhận ra một bài học quan trọng: không thể chỉ sống sót bằng sự ngoan ngoãn, mà phải biết quan sát, suy đoán và ứng biến.

Chiều đến, Hàn Dật quyết định đưa cô ra cánh đồng phía Bắc, nơi một vài gia tộc hay trao đổi lương thực và sản vật. Trên đường đi, Ngọc Nhiên quan sát cẩn thận mọi hành động của dân làng, nhận ra có một nhóm người di chuyển lén lút, trao đổi nhanh các bao gạo và rau củ. Cô lặng thầm ghi nhớ, cố liên kết những chi tiết với những gì sáng nay nghe được.

Khi họ quay lại làng, một tình huống không ngờ xảy ra: một trong số nhóm người này va phải Ngọc Nhiên, khiến cô té nhào giữa đường. Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt sắc bén, giọng gằn gằn: “Ngươi… là ai?”

Hàn Dật lao tới, bước giữa họ, giọng nghiêm: “Ngươi đừng động vào cô ấy.” Ánh mắt anh sắc như thép, khiến đối phương phải lùi lại, vẻ khó chịu hiện rõ. Ngọc Nhiên đứng lên, tim vẫn đập mạnh, nhưng cảm giác an toàn trỗi dậy. Dù lạnh lùng, Hàn Dật luôn ở bên cô, bảo vệ cô theo cách riêng, khiến cô vừa sợ vừa tò mò về con người này.

Buổi tối, trở về nhà, Ngọc Nhiên được giao nhiệm vụ chuẩn bị bữa ăn cho gia tộc. Cô bắt đầu thử nghiệm với các kỹ năng nấu ăn cổ đại, kết hợp một chút kiến thức hiện đại. Cô rửa rau sạch, nêm gia vị vừa phải, và kiểm soát độ chín của thức ăn. Hàn Dật đứng cạnh, quan sát. Khi cô xong bữa, anh thử một miếng, nhíu mày nhưng gật đầu: “Được. Chỉ cần không làm dân làng khó chịu là tốt.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng bắt đầu hình thành một cảm giác kỳ lạ: Hàn Dật vừa nghiêm khắc vừa quan tâm. Mỗi hành động của anh đều khiến cô vừa e dè vừa rung động.

Đêm xuống, Ngọc Nhiên nằm trên giường, nhớ lại cả ngày. Những thử thách, âm mưu của người phụ nữ và thiếu niên bí ẩn, những ánh mắt quan sát của Hàn Dật… tất cả tạo nên một cảm giác vừa căng thẳng vừa kích thích. Cô tự nhủ: “Ngày mai, mình phải cẩn thận hơn. Nhưng đồng thời… mình muốn hiểu rõ anh ấy và những bí mật ẩn sau ngôi làng này.”

Ngọc Nhiên nhận ra một điều quan trọng: cô không còn là cô gái hiện đại bị áp lực học hành hay công việc nữa. Ở nơi này, từng hành động đều quan trọng, từng quyết định có thể ảnh hưởng đến sự an toàn và mối quan hệ với người xung quanh.

Trong khi cô trằn trọc suy nghĩ, Hàn Dật đứng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quan sát, dường như đang bảo vệ cô theo cách im lặng nhất. Cô nhìn anh từ trong phòng, cảm giác vừa sợ hãi vừa tin tưởng. Có lẽ, đây là bước đầu tiên cô nhận ra rằng cuộc sống cổ đại không chỉ thử thách thể xác và trí tuệ, mà còn thử thách trái tim.

Đêm ấy, trăng tròn chiếu sáng khắp cánh đồng, những tiếng côn trùng rả rích xen lẫn tiếng gió. Ngọc Nhiên nhắm mắt, tự nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn. Nhưng mình sẽ không sợ… và sẽ sống sót. Và… có lẽ, mình sẽ học cách mở lòng với Hàn Dật.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×