ngọc nhiên vãn

Chương 5: Cơn Bão Bất Ngờ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Ngọc Nhiên thức dậy trong căn phòng rơm, ánh nắng lọt qua khe cửa sổ hắt lên mái nhà. Không khí trong làng vẫn yên bình, nhưng cô không thể gạt khỏi đầu những gì đã xảy ra hôm qua. Âm mưu của người phụ nữ và thiếu niên bí ẩn vẫn ám ảnh cô, và ánh mắt sắc lạnh của Hàn Dật vẫn khiến cô khó hiểu.

Khi cô bước ra sân, Hàn Dật đã đứng đó, dáng vẻ nghiêm nghị như thường lệ. Anh không chào hỏi, chỉ gật đầu, rồi dẫn cô ra ngoài làng. Con đường nhỏ quanh cánh đồng hôm nay ẩm ướt do sương đêm, và Ngọc Nhiên nhận thấy bầu trời trở nên u ám, mây đen dần kéo đến.

“Trời sắp mưa lớn. Chúng ta phải thu thập thông tin và kiểm tra các điểm nguy hiểm trong làng,” Hàn Dật nói, giọng trầm nhưng dứt khoát.

Ngọc Nhiên gật đầu, tự nhủ phải tập trung. Cô vừa mới học được cách quan sát môi trường xung quanh, nhận biết các dấu hiệu bất thường, và giờ đây là cơ hội để áp dụng.

Đi dọc cánh đồng, họ gặp một vài người dân đang gấp rút chuẩn bị che chắn nhà cửa, thu gom vật dụng, đề phòng bão. Ngọc Nhiên ngạc nhiên trước sự nhanh nhẹn và tổ chức của dân làng, nhưng cũng lo lắng cho những người yếu hơn.

Bất ngờ, một tiếng hét vang lên từ phía nhà cũ nằm sát mép làng – nơi Ngọc Nhiên và Hàn Dật từng quan sát hôm trước. Ngay lập tức, Hàn Dật lao tới, kéo Ngọc Nhiên theo. Cô cố giữ nhịp tim, sợ hãi xen lẫn hồi hộp. Khi đến nơi, họ thấy người phụ nữ bí ẩn hôm trước đang giằng co với một thanh niên trẻ, túi gạo bị lật đổ.

Ngọc Nhiên nhận ra đây chính là nhóm người muốn lợi dụng âm mưu trước đó. Sự việc bất ngờ khiến cô bối rối, nhưng Hàn Dật vẫn giữ bình tĩnh, ánh mắt sắc bén quan sát toàn cảnh. Anh chỉ tay vào người phụ nữ: “Ngươi định làm gì?”

Người phụ nữ giật mình, rồi quay lại nhìn anh, nở nụ cười khinh bỉ: “Hàn Dật… lâu rồi không gặp. Cậu vẫn lạnh lùng như xưa.”

Ngọc Nhiên cảm thấy cơ thể mình hơi run. “Anh ấy… biết người này sao?” cô thầm nghĩ.

Hàn Dật không trả lời, chỉ nhíu mày, bước tới và giọng nói vẫn đều nhưng đầy uy lực: “Ngươi đang phá hoại dân làng. Ngươi sẽ chịu trách nhiệm.”

Người phụ nữ bật cười khẩy, nhưng dường như chưa kịp làm gì, thì một cơn gió mạnh thổi tới, xô tung mái tranh và bụi đất. Mưa bắt đầu rơi tầm tã, khiến mọi người phải tìm chỗ trú. Ngọc Nhiên cùng Hàn Dật chạy tới một góc che tạm, vừa tránh mưa vừa quan sát.

Trong cơn mưa, cô nhìn thấy Hàn Dật giúp một người dân bê thùng lúa lên chỗ cao, anh làm tất cả một cách bình thản, nhưng ánh mắt vẫn không rời người phụ nữ bí ẩn. Ngọc Nhiên cảm thấy trong tim mình có gì đó lay động, vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ.

Sau cơn mưa, khi mọi người trở về nhà, Hàn Dật dẫn Ngọc Nhiên đến cạnh suối, nơi anh thường dạy cô các kỹ năng sinh tồn. Anh nói: “Hôm nay, ngươi thấy gì?”

Ngọc Nhiên kể lại toàn bộ sự việc: âm mưu, giằng co, cơn mưa bất ngờ và cách anh cứu dân làng. Hàn Dật lắng nghe, đôi mắt sắc lạnh, rồi cuối cùng nói: “Ngươi đã biết thế nào là nguy hiểm trong làng. Ngươi phải học cách tự bảo vệ mình, và phải nhận biết ai là bạn, ai là thù.”

Ngọc Nhiên gật đầu, nhận ra rằng thế giới này không chỉ là thử thách về thể lực và trí tuệ, mà còn là bài học về sự nhạy bén, quan sát, và đối phó với âm mưu.

Chiều hôm đó, Hàn Dật quyết định đưa Ngọc Nhiên đi một vòng quanh cánh đồng xa hơn, nơi ít người qua lại. Trên đường, họ gặp một nhân vật mới – một thiếu niên trạc tuổi Ngọc Nhiên, mắt sáng, nhưng ánh nhìn lén lút. Cậu ta tỏ vẻ ngây thơ, nhưng Ngọc Nhiên cảm nhận được sự ranh mãnh: dường như cậu ta đang theo dõi họ từ lâu.

“Ngươi là ai?” Hàn Dật hỏi.

Thiếu niên cúi đầu, cười nửa miệng: “Tôi… chỉ đi chơi thôi.”

Ngọc Nhiên thấy ánh mắt cậu ta thoáng lộ một điều gì đó bí ẩn, nhưng Hàn Dật chỉ lạnh lùng nhìn, khiến thiếu niên không dám nói thêm. Trong lòng cô, cảm giác hồi hộp trỗi dậy. Cô tự hỏi, trong làng bình yên này, còn bao nhiêu bí mật chưa được lộ ra?

Khi họ trở về nhà, trời đã tối. Ngọc Nhiên bắt đầu chuẩn bị bữa tối, nhưng hôm nay cô không còn vụng về như trước. Cô kết hợp kỹ năng hiện đại và kiến thức cổ đại, nấu món rau luộc, cơm nắm, cá nướng và một loại bánh gạo nhỏ. Hàn Dật quan sát, rồi thử một miếng. Anh nhíu mày, nhưng cuối cùng gật đầu: “Được. Ăn được là tốt. Nhưng đừng để dân làng thấy ngươi quá khác biệt.”

Ngọc Nhiên mỉm cười, cảm giác hạnh phúc xen lẫn tự hào. Cô nhận ra rằng, ngày qua ngày, cô đang học được cách thích nghi, không chỉ với môi trường mà còn với con người nơi đây.

Đêm đến, khi Ngọc Nhiên ngồi bên cửa sổ nhìn trăng, Hàn Dật đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng tràn đầy quan sát. Cô nhận ra trái tim mình rung động nhẹ, cảm giác vừa sợ hãi vừa an toàn. Cô thầm nghĩ: “Mình sẽ phải thích nghi, học cách đối mặt với những âm mưu, và… học cách mở lòng với anh ấy.”

Trong khi trăng chiếu sáng khắp cánh đồng, Ngọc Nhiên nhắm mắt, hình dung về những ngày sắp tới: những thử thách, những âm mưu ẩn giấu và mối quan hệ ngày càng phức tạp với Hàn Dật. Cô tự nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều điều bất ngờ. Nhưng mình sẽ không sợ. Mình sẽ sống sót. Và có lẽ, mình sẽ tìm thấy niềm tin nơi con người này.”

Cơn bão bất ngờ hôm nay không chỉ thử thách thể lực của cô, mà còn thử thách tâm trí và trái tim. Ngọc Nhiên nhận ra rằng, cuộc sống nơi đây sẽ không bao giờ bình yên như vẻ bề ngoài, nhưng chính điều đó khiến cô cảm thấy sống động hơn bao giờ hết.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×