Sau cơn bão bất ngờ hôm trước, làng quê trở nên ẩm ướt, bùn đất còn vương vãi khắp nơi. Lâm Ngọc Nhiên thức dậy trong căn phòng rơm, cảm giác cơ thể nhức mỏi nhưng tinh thần lại tỉnh táo. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy dân làng đang dọn dẹp hậu quả của cơn mưa, sửa mái tranh, cột lại các vật dụng bị thổi bay. Không khí tưởng chừng yên bình, nhưng trong lòng cô vẫn còn cảm giác lo lắng: “Những âm mưu hôm qua chưa kết thúc. Phải cảnh giác hơn.”
Hàn Dật đã đứng đợi cô ở sân, ánh mắt lạnh như thường lệ nhưng vẫn đầy quan sát. Anh không nói nhiều, chỉ gật đầu rồi dẫn cô đi về phía cánh đồng xa, nơi ít người lui tới. Ngọc Nhiên đi theo, tim đập nhanh. Anh nói: “Hôm nay, ngươi sẽ học cách đối phó với nguy hiểm thực sự. Đây không chỉ là thử thách sinh tồn, mà là thử thách trí tuệ và bản lĩnh.”
Đi dọc con đường lầy lội, họ bắt gặp một số dấu hiệu bất thường: lá cây bị xé, những vết chân lạ trên bùn, và vài vật dụng của dân làng bị xáo trộn. Hàn Dật đứng lại, nghiêm giọng: “Có người đã đi qua đây. Họ không phải dân làng. Ngươi phải học cách nhận biết dấu hiệu.”
Ngọc Nhiên quan sát cẩn thận, ghi nhớ từng chi tiết. Cô nhận ra dấu chân lớn hơn người bình thường, hướng về phía cánh rừng phía Bắc, nơi có một nhóm thiếu niên bí ẩn hôm trước từng xuất hiện. Tim cô đập nhanh: “Những người này dường như vẫn đang theo dõi mình và dân làng.”
Chưa kịp thở dài, một tiếng la vang từ phía sau. Họ quay lại, thấy một đứa trẻ đang đứng run rẩy, chỉ về hướng nhà cũ sát mép làng. “Có người… có người lẻn vào kho lương thực!”
Hàn Dật nắm tay Ngọc Nhiên, kéo cô chạy về hướng đó. Khi đến nơi, cảnh tượng khiến cô không khỏi sững sờ: người phụ nữ bí ẩn hôm trước đang cầm một bao gạo lớn, đứng trước cánh cửa kho, chuẩn bị bỏ chạy. Nhưng bên cạnh, một thanh niên trẻ từ nhóm cô theo dõi đã đứng chắn đường. Cơn nguy hiểm hiện ra trước mắt Ngọc Nhiên: nếu họ xô nhau, lương thực sẽ rơi xuống bùn và thất thoát.
Hàn Dật bước lên, giọng đều nhưng uy lực: “Buông gạo xuống. Ngươi không được làm hại dân làng.”
Người phụ nữ bật cười khẩy, ánh mắt sắc bén: “Hàn Dật… vẫn như xưa, lạnh lùng và chính trực. Nhưng lần này, ngươi sẽ không ngăn được tôi.”
Cô không thể tin vào mắt mình. Những âm mưu mà cô tưởng chỉ là lời thì thầm hôm trước, giờ trở thành hiện thực trước mắt. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh, vừa sợ hãi vừa hồi hộp: “Mình phải làm gì để giúp anh ấy? Mình có thể giúp không?”
Hàn Dật bước tới, giọng nói bình thản nhưng sắc lạnh: “Ngươi đã lộ hết hành vi. Nếu tiếp tục, ta sẽ buộc ngươi chịu trách nhiệm.”
Người phụ nữ ngước nhìn, ánh mắt lóe lên ý định chống trả. Cô ta bất ngờ giật bao gạo chạy, nhưng Hàn Dật đã nắm rõ tình huống. Anh lao theo nhanh như gió, dứt khoát nhưng không gây thương tích cho cô ta. Ngọc Nhiên đứng phía sau, tim thót lại, nhưng cô học cách quan sát: cách Hàn Dật di chuyển, cách anh đánh giá tình huống, cách anh bảo vệ bản thân và người khác cùng lúc.
Trong khoảnh khắc quyết định, người phụ nữ bất ngờ quăng bao gạo về phía Ngọc Nhiên. Cô bối rối, nhưng phản xạ nhanh chóng, nhảy sang một bên. Bao gạo rơi xuống bùn, vỡ ra, mùi lúa nồng nặc lan khắp khuôn viên. Hàn Dật lao tới, túm người phụ nữ, giọng nghiêm: “Dừng lại!”
Ngọc Nhiên hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Cô nhận ra, tình huống này không chỉ là nguy hiểm vật lý mà còn là thử thách tâm lý. Cô học cách đối phó, giữ bình tĩnh và nhận biết ai là bạn, ai là thù.
Sau khi sự việc kết thúc, Hàn Dật quay lại nhìn Ngọc Nhiên, đôi mắt bớt lạnh hơn chút. Anh nói: “Hôm nay, ngươi đã học được điều quan trọng: không chỉ phải mạnh về thể chất, mà còn phải nhạy bén về tâm lý và quan sát. Nếu không, ngươi sẽ trở thành công cụ cho kẻ khác lợi dụng.”
Ngọc Nhiên gật đầu, trong lòng vừa tự hào vừa bàng hoàng: “Mình đã sống sót. Nhưng không chỉ có vậy, mình còn thấy cách anh ấy bảo vệ người khác… và cả mình.”
Trở về nhà, mưa đã ngớt, nhưng bầu trời vẫn còn xám xịt. Ngọc Nhiên chuẩn bị bữa tối, kết hợp kỹ năng cổ đại và kiến thức hiện đại. Cô nấu rau luộc, cơm nắm, cá nướng và bánh gạo, cẩn thận từng chi tiết. Hàn Dật quan sát, rồi thử một miếng. Anh nhíu mày, nhưng cuối cùng gật đầu: “Được. Ăn được là tốt. Nhưng đừng để dân làng thấy ngươi quá khác biệt.”
Ngọc Nhiên thở phào, cảm giác hạnh phúc xen lẫn tự hào. Cô nhận ra, ngày qua ngày, cô đang học được cách thích nghi, không chỉ với môi trường mà còn với con người nơi đây.
Đêm đến, Ngọc Nhiên ngồi bên cửa sổ nhìn trăng, nhớ lại toàn bộ sự kiện. Cơn bão, âm mưu người phụ nữ, xung đột tại kho lương thực và cách Hàn Dật hành động… tất cả khiến cô vừa sợ hãi vừa rung động. Hình ảnh Hàn Dật đứng cạnh cô, lạnh lùng nhưng luôn bảo vệ, vẫn hiện rõ trong tâm trí cô.
Cô thầm nghĩ: “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn. Nhưng mình sẽ không sợ. Mình sẽ sống sót. Và có lẽ, mình sẽ học cách mở lòng với anh ấy.”
Trong bóng đêm, ánh trăng chiếu sáng khắp cánh đồng, tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió thổi qua mái tranh. Ngọc Nhiên nhắm mắt, cảm nhận nhịp sống nơi đây: mỗi hành động, mỗi quyết định đều quan trọng, và trái tim cô bắt đầu rung động với Hàn Dật – người vừa nghiêm khắc vừa bảo vệ cô theo cách im lặng, nhưng khiến cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.