ngọc nữ và bá đạo thiếu gia

Chương 3: Hợp tác bất đắc dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư tại tập đoàn Tề Thương, Thượng Hải bắt đầu bừng sáng dưới ánh nắng dịu dàng, nhưng không khí tại tầng 20, nơi Linh Nhi đang làm việc, lại căng thẳng hơn bao giờ hết. Dự án lớn mà cô được phân công phối hợp với Tề Dương chính thức bước vào giai đoạn quyết định, và lần này, không còn khoảng cách “nhìn nhau qua cửa kính” nữa – họ phải làm việc trực tiếp.

Linh Nhi đến bàn làm việc sớm hơn mọi ngày. Cô mở laptop, kiểm tra lại toàn bộ dữ liệu, in ra từng biểu đồ, chuẩn bị sẵn tất cả tài liệu để đối phó với bất kỳ câu hỏi nào từ Tề Dương. Cô hít một hơi thật sâu: “Mình phải bình tĩnh. Anh ta… có thể nghiêm khắc, nhưng mình sẽ chứng minh khả năng của mình.”

Chưa kịp ngồi ổn định, Tề Dương bước vào văn phòng. Anh mang theo một vẻ lạnh lùng, dáng người cao ráo khiến mọi ánh mắt đều phải dừng lại. Khi ánh mắt anh lướt qua Linh Nhi, cô cảm thấy tim mình nhói nhẹ – vừa căng thẳng, vừa tò mò.

“Cô đã chuẩn bị xong tài liệu chưa?” – anh hỏi, giọng bình thản nhưng sắc lạnh.

Linh Nhi đáp, cố gắng giữ giọng điệu tự tin:

“Vâng, tôi đã chuẩn bị tất cả. Đây là bảng số liệu, kế hoạch dự kiến, và những đề xuất cho dự án ạ.”

Tề Dương hạ mắt nhìn tài liệu, ánh mắt sắc bén như soi từng chi tiết. Linh Nhi cảm thấy lưng mình hơi lạnh, nhưng cô không hề nao núng, cố gắng thể hiện sự bình tĩnh và chuyên nghiệp.

Cuộc họp bắt đầu. Không gian trong phòng họp tĩnh lặng đến mức từng tiếng gõ bàn phím cũng vang vọng. Linh Nhi trình bày ý tưởng, giải thích từng số liệu, từng chiến lược chi tiết. Tề Dương thỉnh thoảng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, đôi khi nheo lại như dò xét phản ứng của cô.

Một đồng nghiệp nhỏ giọng:

“Cô mới mà dám trình bày trước Tề thiếu gia… can đảm thật.”

Linh Nhi chỉ mỉm cười, cố gắng tập trung. Cô biết, thái độ bình tĩnh và chuyên nghiệp là cách duy nhất để ghi điểm với Tề Dương.

Đột nhiên, Tề Dương hỏi một câu:

“Cô giải thích rõ hơn về chi phí dự án này. Tôi không thấy hợp lý ở mục thứ ba.”

Linh Nhi hơi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Anh có thể xem biểu đồ phụ này, nó sẽ giải thích chi phí chi tiết từng hạng mục, tôi cũng đã dự phòng các khoản rủi ro.”

Tề Dương nhìn biểu đồ, ánh mắt thoáng hiện sự đánh giá, nhưng không nói gì thêm. Linh Nhi hít một hơi, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa căng thẳng.

Sau cuộc họp, Tề Dương yêu cầu hai người làm việc trực tiếp tại phòng dự án, đồng thời giao nhiệm vụ cho Linh Nhi theo dõi tiến độ từng bộ phận.

“Cô làm tốt, tôi sẽ không can thiệp nhiều. Nhưng nếu có sai sót, tôi sẽ trực tiếp xử lý.” – Tề Dương nói, giọng điệu lạnh lùng, nhưng ánh mắt thoáng dịu khi nhìn Linh Nhi.

Cô gật đầu, tim đập nhanh. Một phần trong cô muốn hỏi thêm, nhưng nỗi sợ về tính nghiêm khắc của anh khiến cô im lặng.

Buổi chiều, trong quá trình phối hợp, xảy ra nhiều tình huống “va chạm”. Linh Nhi đề xuất một cách giải quyết khác với phương án Tề Dương đã đưa ra. Anh nhíu mày, giọng nghiêm nghị:

“Cách này không hiệu quả. Chúng ta sẽ làm theo phương án tôi đề xuất.”

Linh Nhi cảm thấy khó chịu, nhưng cô không muốn tranh cãi trực diện:

“Anh… nhưng nếu làm theo cách này, có khả năng chậm tiến độ và vượt ngân sách.”

Tề Dương im lặng nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy thử thách. Linh Nhi biết rằng, ánh mắt đó không chỉ là quan sát, mà còn là cách anh kiểm tra năng lực và sự tự tin của cô.

Sau vài phút căng thẳng, Tề Dương hạ giọng:

“Được, chúng ta thử theo phương án của cô. Nhưng chỉ thử một lần. Nếu thất bại, tôi không muốn nghe lý do.”

Linh Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng vừa mừng vừa căng thẳng. Đây là cơ hội để chứng minh khả năng, nhưng áp lực vẫn đè nặng.

Cả buổi chiều trôi qua trong không khí căng thẳng nhưng hiệu quả. Linh Nhi phối hợp với các bộ phận, xử lý từng vấn đề nhỏ, còn Tề Dương đứng bên cạnh, theo dõi, thỉnh thoảng đưa ra lời khuyên. Dần dần, cô nhận ra rằng anh không hề hờ hững – mỗi quyết định, mỗi ánh mắt đều là cách anh quan tâm và thử thách cô.

Khi đồng hồ chỉ 6 giờ chiều, hai người cuối cùng cũng hoàn tất báo cáo tổng hợp. Linh Nhi thở phào, mồ hôi lấm tấm trên trán.

“Cô làm tốt. Tôi hài lòng.” – Tề Dương nói, giọng điệu vẫn lạnh nhưng ánh mắt thoáng ấm.

Linh Nhi đỏ mặt, tim đập nhanh:

“Cảm… cảm ơn anh ạ.”

Anh gật nhẹ, rồi rời phòng dự án. Linh Nhi ngồi lại, nhìn ra cửa kính, cảm giác vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Cô biết, làm việc với Tề Dương không chỉ là thử thách công việc, mà còn là thử thách cảm xúc.

Ngày hôm sau, tình huống bất ngờ xảy ra: một lỗi nhỏ trong biểu đồ khiến dự án có nguy cơ trì hoãn. Linh Nhi phải trực tiếp giải quyết, và Tề Dương cũng có mặt để giám sát. Trong quá trình xử lý, hai người nhiều lần va chạm – cú va nhẹ khi kéo tài liệu, ánh mắt dừng lại quá lâu, khiến tim cô rộn ràng.

Sau khi xử lý xong, Tề Dương bất ngờ nói:

“Ngày hôm nay cô làm tốt hơn tôi nghĩ. Nhưng… đừng để lần sau mắc sai lầm tương tự.”

Linh Nhi nhìn anh, vừa căng thẳng vừa hạnh phúc:

“Vâng… em sẽ cố gắng.”

Anh im lặng, chỉ gật nhẹ, nhưng ánh mắt thoáng hiện sự đánh giá – và cũng là sự quan tâm. Linh Nhi nhận ra rằng, Tề Dương không hẳn chỉ nghiêm khắc, mà thực ra đang để ý đến từng bước tiến của cô.

Buổi tối, Linh Nhi về nhà, ngồi trước cửa sổ nhìn ánh đèn thành phố rực rỡ. Cô tự nhủ: “Ngày hôm nay… anh ấy đã để mắt tới mình nhiều hơn. Nhưng sao tim mình lại vừa hồi hộp vừa vui đến thế?”

Trong lòng cô, hình ảnh Tề Dương không còn chỉ là sếp lạnh lùng nữa. Anh đã trở thành người khiến cô bận tâm, khiến cô lo lắng, và đồng thời khiến trái tim cô rung động theo nhịp riêng.

Những cảm xúc vừa căng thẳng, vừa ngọt ngào, vừa ngược nhẹ này chính là khởi đầu cho một mối quan hệ đầy thử thách – nơi công việc, hiểu lầm, ghen tuông, và tình cảm dần phát triển song song.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×