Sau ngày hắn rời đi, căn nhà nhỏ bên suối trở lại yên tĩnh như trước. Tô Ngọc Thư vẫn dậy sớm, đun nước, giã thuốc, chăm sóc nương. Mọi việc dường như không khác, chỉ có lòng nàng là khác.
Mỗi khi ngang qua bờ suối, nàng lại nhớ đến bóng áo đen hôm ấy. Vẫn chỗ cành liễu đó, vẫn dòng nước trong veo, nhưng chẳng còn ai ngồi bên mài kiếm, chẳng còn tiếng giọng khàn nhẹ nói những câu ngắn ngủn.
Nàng lặng nhìn xuống nước, thấy bóng mình lay động, trong đó dường như còn phản chiếu ánh cười nhạt của hắn.
“Thật kỳ lạ...” – nàng khẽ thở dài – “chỉ vài ngày mà như đã quen cả đời.”
Nương trong buồng gọi khẽ, nàng giật mình, vội chạy vào. Người mẹ gầy yếu nằm đó, ánh mắt hiền từ:
“Thư nhi, hôm nay ra rừng hái thuốc à?”
“Vâng, nương. Con sẽ đi một lát rồi về.”
“Cẩn thận, nghe chưa. Núi mấy hôm nay có thú dữ.”
“Con biết.”
Nói rồi, nàng khoác áo, mang theo giỏ tre, men theo lối nhỏ lên núi. Trời hôm ấy trong xanh, từng mảng mây trắng trôi lững lờ. Chim kêu ríu rít, cỏ xanh ngập lối.
Bước chân nhẹ, lòng lại dâng lên cảm giác khó tả. Nơi đây, mỗi cành cây, mỗi hòn đá đều gợi nhớ người kia.
Nàng đến chỗ vách đá, nơi có loài linh chi tím mọc hiếm hoi. Cúi xuống hái được vài nhánh, nàng nghe tiếng động phía sau.
Một tiếng rít ngắn, như gió xé.
Nàng quay lại — một mũi tên bay sượt qua vai, ghim phập vào thân cây bên cạnh!
Nàng hoảng sợ, ngã ngồi xuống, tay ôm giỏ thuốc. Từ trong rừng, tiếng vó ngựa vọng lại, tiếng người hô đuổi:
“Chạy đâu cho thoát!”
Nàng run rẩy, tim đập loạn. Bất chợt, một bóng đen từ phía trước lao ra, kéo nàng nép sau tảng đá.
Là hắn!
Áo choàng đen tung bay, ánh mắt hắn lạnh lẽo như gươm, bàn tay đặt trên chuôi kiếm, chỉ trong nháy mắt đã đánh bật ba kẻ áo xám lao tới. Tiếng kiếm chạm nhau chói tai, tia lửa bắn ra giữa nắng.
Ngọc Thư chỉ kịp thấy bóng hắn di chuyển nhanh như gió, từng đường kiếm dứt khoát, không chút do dự. Trong mấy hơi thở, ba người kia đã ngã rạp xuống đất.
Máu văng lên lá cỏ, đỏ thẫm.
Hắn quay lại, ánh mắt khi nhìn nàng lập tức dịu xuống. “Ngươi sao lại ở đây?”
“Ta… ta hái thuốc…” – nàng run giọng.
“Nguy hiểm, mau đi theo ta.”
Không kịp hỏi thêm, hắn nắm tay nàng kéo chạy. Bàn tay hắn lạnh nhưng chắc, khiến nàng cảm thấy an tâm kỳ lạ.
Cả hai băng qua lối mòn, trèo lên đỉnh núi phía tây. Đến khi không còn nghe tiếng truy đuổi, hắn mới dừng lại.
Nàng thở hổn hển, hai má đỏ bừng. “Họ là ai vậy?”
Hắn im lặng một lúc, rồi nói nhỏ:
“Người cũ tìm ta.”
“Người cũ?”
“Không quan trọng. Quan trọng là ngươi không được nói với ai đã gặp ta.”
Nàng nhìn hắn, trong lòng dâng lên nhiều điều muốn hỏi, nhưng thấy ánh mắt hắn vừa mệt vừa lạnh, lại thôi.
Cả hai ngồi bên mỏm đá, trước mặt là trời xanh mênh mông. Gió núi thổi mạnh, cuốn bay mấy sợi tóc lòa xòa bên má nàng.
Hắn đưa cho nàng bầu nước: “Uống đi, ngươi mệt rồi.”
“Còn ngươi?”
“Ta không sao.”
Nàng nhận lấy, uống một ngụm nhỏ. Nước mát, nhưng lòng lại nóng. Nàng nhìn hắn, chần chừ:
“Ngươi là ai thật vậy?”
Hắn nhìn xa xăm, ánh mắt phản chiếu ánh trời chiều đang dần đỏ. “Người lạc đường.”
“Ngươi lúc nào cũng nói mơ hồ như thế.” – nàng phụng phịu, giọng nhỏ nhẹ mà trách móc.
Hắn khẽ cười, nụ cười ấy lần này rất dịu.
“Ngươi muốn biết ta là ai để làm gì?”
“Vì…” – nàng ngập ngừng – “ta sợ ngươi lại đi mà không nói lời nào.”
Hắn nhìn nàng thật lâu, đến mức nàng không dám ngẩng đầu. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương cỏ núi thoang thoảng.
“Ngọc Thư.” – hắn gọi, giọng trầm như tiếng trống xa.
“Dạ?”
“Nếu có duyên, ta sẽ cưới nàng.”
Nàng ngẩn ra, tim đập thình thịch, lúng túng không biết đáp ra sao.
“Ngươi… ngươi nói gì cơ?”
“Ta nói…” – hắn nghiêng người, ánh mắt sâu thẳm – “nếu có duyên, ta sẽ cưới nàng.”
Nàng đỏ mặt, tim rối loạn. “Ngươi nói lời đó để trêu ta sao?”
“Không.” – Hắn đáp rất khẽ, nhưng chắc như đá. “Ta chưa từng nói đùa với ai.”
Gió thổi mạnh, mấy cánh hoa rừng bị cuốn lên xoay tròn giữa không trung. Nàng nhìn hắn, thấy trong ánh mắt kia không có nụ cười, chỉ có một thứ gì đó rất thật — bình lặng mà kiên định, như thể hắn đã nghĩ đến điều đó từ lâu.
“Nhưng ta…” – nàng nói nhỏ – “ta chỉ là một nữ tử bình thường, ngươi là…”
“Là kẻ không tên.” – hắn cắt lời, giọng nhẹ nhưng dứt khoát. “Danh phận không quan trọng, chỉ cần ta còn sống, lời ta nói sẽ không đổi.”
Nàng nhìn hắn, đôi mắt long lanh như mặt nước. Không hiểu sao, lời ấy khắc vào tim nàng, vừa ấm vừa đau.
“Thế… nếu không có duyên thì sao?”
“Thì ta sẽ nhớ nàng.” – Hắn cười, nụ cười nghiêng dưới nắng, ôn nhu đến mức khiến tim nàng như tan chảy.
Gió chiều rít qua khe núi, tiếng suối vọng xa xa. Trên bầu trời, mây trắng tan ra, lộ ánh hoàng hôn đỏ rực.
Cả hai im lặng nhìn mặt trời lặn, không ai nói thêm lời nào. Trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như ngừng lại.
Đêm xuống, hắn nhóm lửa, nàng ngồi bên cạnh sưởi. Lửa cháy tí tách, hắt ánh vàng lên gương mặt cả hai.
Nàng lấy trong giỏ ra bánh gạo khô, đưa cho hắn: “Ngươi ăn chút đi.”
Hắn nhận, cười khẽ: “Nàng quan tâm ta quá mức, coi chừng sau này khó gả đấy.”
Nàng lườm nhẹ: “Ai thèm gả cho ngươi.”
“Ta vừa nói rồi, nếu có duyên…”
“Đừng nói nữa!” – nàng cắt ngang, mặt đỏ ửng.
Hắn bật cười, tiếng cười trầm thấp, vang trong đêm như tiếng đàn trúc nhẹ.
Một lát sau, hắn im, ánh mắt lại xa xăm. “Ngọc Thư, ngươi có tin vào chữ duyên không?”
Nàng cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng cỏ lay: “Tin. Chữ duyên khiến người gặp, cũng khiến người xa. Nhưng nếu đã gặp, ta không hối.”
“Không hối...” – hắn lặp lại, ánh nhìn ấm lạ thường. “Nếu một ngày ta phải đi, nàng có hối cứu ta không?”
“Không.” – nàng nói dứt khoát. “Nếu lại gặp, ta vẫn sẽ cứu.”
Hắn khẽ cười, đôi mắt hơi sáng. “Vậy thì ta yên tâm rồi.”
Gió đêm thổi mạnh, lửa lụi dần. Nàng co gối, tựa đầu lên tay, chợp mắt. Hắn nhìn nàng hồi lâu. Ánh trăng soi xuống, gương mặt nàng an nhiên, hàng mi run khẽ như cánh bướm.
Hắn đưa tay, khẽ gạt sợi tóc rơi trên má nàng, động tác rất nhẹ. Trong lòng, một cảm giác lạ trào lên — mềm yếu, ấm áp, và đầy sợ hãi.
Sợ rằng nếu để nàng bước vào lòng, hắn sẽ chẳng bao giờ đủ dũng khí rời đi.
Nửa đêm, hắn vẫn chưa ngủ. Lặng nhìn ngọn lửa tàn, hắn khẽ nói, như lời thề với chính mình:
“Nếu trời cho ta một con đường khác, ta sẽ quay lại tìm nàng.”
Sáng hôm sau, khi Ngọc Thư thức dậy, sương trắng phủ kín núi. Hắn đã đứng sẵn bên bờ dốc, áo choàng đen nhẹ bay, lưng đeo kiếm.
“Ngươi đi sao?” – nàng hỏi, giọng nghèn nghẹn.
“Ừ.” – Hắn quay lại, ánh mắt dịu, giọng vẫn trầm ổn như cũ. “Đã đến lúc.”
“Ngươi… sẽ quay lại chứ?”
“Duyên còn, ta sẽ quay lại.”
Nói rồi, hắn rút trong áo ra một vật — cây trâm bạc khắc hình trăng non. Hắn đặt nó vào tay nàng.
“Giữ lấy. Khi nào thấy người đến tìm, đưa vật này, nàng sẽ biết là ai.”
Nàng siết chặt trâm, mắt đỏ hoe: “Ngươi đi đâu?”
Hắn cười, lùi lại một bước. “Ta phải đi tìm thứ thuộc về mình.”
“Là gì?”
“Là công đạo.”
Không đợi nàng hỏi thêm, hắn quay người. Bóng áo đen hòa vào sương trắng, chỉ còn vẳng lại giọng nói trầm thấp, tan vào gió núi:
“Nếu có duyên, ta sẽ cưới nàng.”
Ngọc Thư đứng lặng bên vách đá, gió thổi tung tóc, nước mắt khẽ rơi.
Dưới chân núi, suối chảy róc rách, cành liễu lay động như đang vẫy tiễn.
Cây trâm bạc trong tay nàng phản chiếu ánh sáng yếu ớt, lấp lánh như ánh trăng rơi.