Ba năm trôi qua.
Thời gian như con nước chảy xiết, cuốn theo mọi dấu vết của mùa cũ. Núi vẫn xanh, suối vẫn trong, nhưng người xưa đã chẳng còn đứng nơi bờ đá.
Tô Ngọc Thư giờ không còn là thiếu nữ thôn suối Liễu ngày ấy.
Nàng mặc áo tơ lam giản dị, tóc búi cao, ánh mắt điềm đạm hơn, giọng nói cũng trầm hơn xưa. Chỉ có một thứ chưa từng thay đổi — cây trâm bạc nàng luôn giữ bên ngực, sát trái tim, chẳng bao giờ rời.
Mỗi sáng, khi nắng đầu tiên xuyên qua song cửa, nàng chạm tay lên chỗ trâm cài, như một thói quen. Cảm giác lạnh của bạc thấm qua vải áo, khiến nàng tỉnh táo và cũng an lòng.
Dẫu người đã đi, nàng vẫn muốn tin rằng một nơi nào đó, giữa đất trời rộng lớn này, hắn vẫn còn sống, vẫn đang nhìn về hướng nam, nơi có người từng đợi hắn.
Sau cái đêm tuyết phủ nơi biên ải, nàng không rời đi ngay. Nàng ở lại, giúp dân thôn gom thuốc, cứu thương binh, dạy chữ cho bọn trẻ.
Khi quân triều lui về, nàng theo đoàn y nữ về kinh, được nhận vào Thái y viện dưới danh nghĩa phụ trợ chữa bệnh cho dân nghèo.
Từ một nữ tử nông thôn, nàng trở thành người trong phủ y viện.
Không ai biết nàng từng là ai, chỉ gọi nàng là “Tô cô nương” — người có y thuật tinh tế và tâm tính hiền hòa.
Nàng chẳng muốn nổi danh. Nàng chỉ muốn sống, để chờ tin — dù chỉ là một lời nhắn, một dấu vết, một bóng lưng áo đen đi giữa chợ người.
Ba năm qua, nàng từng hỏi khắp nơi: từ thương nhân phương Bắc, lính trấn thủ, đến khách lữ hành.
Mọi câu trả lời đều giống nhau: “Không ai biết Tạ Minh Lạc còn sống hay không.”
Dần dần, nàng không hỏi nữa. Chỉ lặng nhìn trời, mỉm cười một mình:
“Nếu ngươi còn sống, nhất định ngươi sẽ tìm ta. Nếu không, ta sẽ thay ngươi sống tốt.”
Ngày hôm ấy, kinh thành vào xuân. Hoa đào nở đầy ven hồ, gió thoảng hương nhẹ.
Tô Ngọc Thư đang thu dọn dược thảo thì nghe tiếng gọi ngoài cửa:
“Tô cô nương, Đại phu Lý gọi, nói có người bị thương được đưa đến phủ!”
Nàng vội chạy ra, thấy người hầu khiêng cáng, trên đó là một nam nhân mặc áo giáp bạc, máu thấm đẫm băng vải.
“Bị chém nặng ở vai, mất nhiều máu!” — người lính kêu.
Ngọc Thư cúi xuống kiểm tra, động tác nhanh và vững. Nàng bôi thuốc, cầm máu, rồi đỡ đầu người kia để đổ dược vào miệng.
Trong khoảnh khắc ngắn, ánh sáng xuyên qua rèm chiếu lên gương mặt người bị thương — đôi hàng mày kiếm, sống mũi cao, nét nghiêm nghị...
Nàng thoáng giật mình.
Hắn không phải Tạ Minh Lạc, nhưng trong đôi mắt khép hờ kia, nàng thấy hình bóng rất quen — cùng dáng vẻ của những người từng ở chiến trường, từng sống giữa ranh giới sinh tử.
“Y phục hắn... là quân phục của Bắc trấn...” – nàng thầm nghĩ, bàn tay vô thức run nhẹ.
Ba năm rồi, nàng vẫn chưa nghe tin tức gì về hắn. Có lẽ... hắn đã hóa thành tro bụi giữa tuyết trắng thật rồi.
Nhưng tim vẫn nhói khi nghĩ đến điều đó.
Buổi tối, sau khi thay băng cho thương binh, nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn trăng tròn treo giữa trời.
Trăng sáng, mà người thì xa.
Nàng lấy trâm bạc ra, lau nhẹ từng vết nứt. Dẫu đã qua ba năm, vệt máu khô vẫn hằn nơi kẽ khắc trăng non, không thể tẩy sạch.
Nàng khẽ thì thầm:
“Minh Lạc, ngươi từng nói ‘nếu có duyên, ta sẽ cưới nàng’.
Duyên còn hay đã dứt?”
Không có lời đáp. Chỉ có tiếng côn trùng ngoài vườn và gió xuân khẽ lay tán liễu.
Một hôm, Ngọc Thư được lệnh vào phủ Thừa tướng để kê đơn chữa bệnh cho phu nhân.
Phủ Thừa tướng là nơi uy nghi, người qua lại đều giữ lễ. Nàng chỉ cúi đầu, không dám nhìn quanh.
Phu nhân Thừa tướng bệnh suy nhược, cần dược liệu quý. Sau khi kê đơn xong, nàng đang chuẩn bị rời đi thì có tiếng bước chân vọng lại.
Một nam nhân bước vào, áo bào gấm đen, dáng người cao, khí thế nghiêm nghị.
Giọng hắn trầm thấp, nhưng lạ thay, khiến tim nàng run lên từng nhịp.
“Phu nhân thế nào?”
Nàng không dám ngẩng đầu, chỉ cúi mình hành lễ. Nhưng giọng nói ấy… nàng chưa từng quên.
Từng âm, từng nhịp thở, như vang lại từ ký ức nơi đỉnh núi tuyết ba năm trước.
Phu nhân khẽ nói: “Lạc nhi, mau cảm ơn Tô cô nương đã chữa cho mẫu thân.”
“Lạc… nhi…”
Nàng sững người.
Tim nàng đập dồn dập, ngẩng lên theo bản năng. Và trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt nàng chạm phải ánh nhìn của người kia.
Hắn cũng khựng lại.
Hắn — Tạ Minh Lạc, người mà nàng tưởng đã chết giữa tuyết trắng, giờ đang đứng trước mặt, mặc quan phục đen thêu chỉ bạc, mái tóc buộc cao, ánh mắt trầm như đá.
Hắn nhìn nàng, ngỡ ngàng chỉ thoáng chốc, rồi trở lại bình thản.
Còn nàng thì run đến mức không nói nên lời.
“Ngươi…” – giọng nàng nghẹn lại – “ngươi còn sống…”
Hắn nhìn nàng thật lâu, cuối cùng chỉ nói khẽ:
“Cô nương nhầm người rồi.”
Một câu, lạnh như gió bắc.
Nàng chết lặng.
Sau đó, hắn rời đi. Phu nhân mỉm cười, cảm ơn nàng, bảo người đưa nàng ra cổng.
Nàng bước đi, lòng trống rỗng, tim nhức nhối như bị ai bóp nghẹt.
Ra đến ngoài, nàng đứng lặng dưới gốc đào, cơn gió xuân thổi bay tà áo.
“Nhầm người sao…” – nàng cười khẽ, giọng nghèn nghẹn – “ngươi quên ta thật rồi ư?”
Cây trâm bạc trong ngực nóng rát, như đang cháy.
Đêm ấy, nàng không ngủ được. Cả người run rẩy, vừa tức vừa đau. Nàng muốn tin rằng hắn có lý do — rằng hắn không thể nhận nàng, rằng có điều gì đó ràng buộc. Nhưng dù thế nào, sự lạnh lùng ấy vẫn như lưỡi dao đâm thẳng vào tim.
Nàng ngồi suốt đêm bên bàn, ánh đèn leo lét chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi.
Trước mắt nàng, vẫn là hình ảnh người áo đen giữa tuyết, mỉm cười nói: “Nếu có duyên, ta sẽ cưới nàng.”
Nước mắt rơi trên bàn gỗ, thấm vào vết nứt của trâm bạc.
Sáng hôm sau, nàng vẫn đến Thái y viện như thường.
Không ai biết đêm qua nàng đã khóc. Không ai biết, trong lòng nàng, một vết thương cũ vừa rách ra lần nữa.
Nhưng khi đi qua chợ, nàng nghe người dân bàn tán:
“Nghe nói Tạ công tử của phủ Thừa tướng mới từ biên ải trở về, mang trong người vết thương cũ, nay đã được phong chức Đại Tướng trấn Bắc.”
“Phải, nghe bảo hắn từng mất trí trong trận tuyết năm đó, quên mất nhiều chuyện cũ…”
Nàng sững lại.
Quên mất nhiều chuyện cũ…
Bàn tay nắm chặt lấy trâm bạc, tim nàng run lên từng hồi. Một luồng hy vọng nhỏ nhoi bỗng sáng lên trong bóng tối.
“Ngươi quên ta... thật sao? Hay là... trời thử lòng người?”
Đêm ấy, nàng đến bên suối ngoài thành. Ánh trăng soi xuống mặt nước lấp lánh, gió đêm mơn man.
Nàng khẽ đặt trâm bạc lên lòng bàn tay, mỉm cười mơ hồ:
“Minh Lạc, ngươi có thể quên ta, nhưng ta sẽ khiến ngươi nhớ lại.
Bởi vì, chỉ khi ngươi nhớ, duyên giữa chúng ta mới chưa dứt.”
Gió xuân nhẹ thổi, nước suối gợn sóng.
Cây liễu bên bờ lay động, như đang lắng nghe lời nguyện ấy của nàng.
Ba năm đã qua, người đi đã trở lại, người nhớ vẫn chờ.
Chỉ là, duyên xưa nay đã hóa thành thử thách — xem tình kia có còn đủ sâu để vượt qua cát bụi nhân gian.