Quán trà Bích Vân chìm trong ánh sáng mờ ấm áp, lẩn khuất trong làn khói nhang và hương trà thoang thoảng. Ngoài phố, tiếng còi xe thưa thớt, nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, từng giây trôi qua nặng nề.
Thạch Khang ngồi thẳng lưng, một tay xoay chén trà, tay còn lại đặt hờ trên bàn. Cử chỉ hắn toát lên vẻ bình thản, nhưng ánh mắt thì như đang dò xét từng cử động nhỏ nhất của Lâm Vỹ.
Vỹ ngồi đối diện, cố giữ sự điềm tĩnh. Anh cảm nhận rõ nhịp tim đang dồn dập, giống như người bước vào hang động tối tăm mà không biết bên trong có gì.
“Anh gọi tôi đến đây để làm gì?” – Vỹ lên tiếng, giọng khàn đi vì căng thẳng.
Khang nhếch môi cười nhạt:
“Để nói chuyện. Hoặc đúng hơn, để thuyết phục cậu.”
Hắn đặt chén trà xuống, giọng chậm rãi nhưng vang vọng:
“Pho tượng trong bảo tàng là một chìa khóa. Nó dẫn đến một quần thể mộ cổ nằm sâu dưới lòng núi, chưa từng có trong bất kỳ tài liệu khảo cổ nào. Trong đó, có thứ mà cả thế giới này thèm khát – kho báu và bí mật bị chôn vùi hàng nghìn năm.”
Vỹ siết chặt bàn tay. Anh ghét cách Khang dùng từ “kho báu”. Trong mắt một nhà khoa học, di vật lịch sử không phải để săn tìm như vàng bạc.
“Anh nghĩ tôi sẽ hùa vào một phi vụ mạo hiểm chỉ vì mấy lời kể chưa có chứng cứ sao? Tôi là nhà khảo cổ, không phải kẻ trộm mộ.”
Khang khẽ bật cười, giọng khàn trầm:
“Cậu đúng là nhà khoa học. Nhưng khoa học cũng có giới hạn. Những gì cậu tìm thấy trong sách vở chỉ là phần nổi. Còn phần chìm... chỉ những kẻ dám liều mạng mới chạm tới được.”
Hắn cúi người, ánh mắt như lưỡi dao bén cắt xuyên lớp vỏ bọc của Vỹ:
“Cậu tò mò, đúng không? Đêm qua, khi nhìn pho tượng, tim cậu cũng đập nhanh hơn. Cậu biết nó khác biệt, cậu biết nó dẫn đến thứ gì đó lớn hơn. Và giờ, cậu đang ngồi đây vì tò mò, chứ không phải vì tôi.”
Vỹ nghẹn lời. Anh muốn phản bác, nhưng từng câu nói của Khang như chạm trúng suy nghĩ thầm kín mà anh không dám thừa nhận. Quả thật, sự tò mò đang bùng cháy trong lòng anh, mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ.
Khang tiếp lời, giọng như lời dụ dỗ:
“Tôi không cần cậu phải trở thành kẻ trộm mộ. Tôi chỉ cần trí óc của cậu. Cậu đọc được ký hiệu, giải mã bản đồ, hiểu cấu trúc mộ cổ. Còn việc đối mặt hiểm nguy... để tôi lo. Chúng ta hợp tác, đổi lại, cậu sẽ tận mắt chứng kiến lịch sử chưa từng được ghi chép. Cơ hội ấy, cả đời cậu cũng chỉ có một lần.”
Trong đầu Vỹ hiện lên muôn vàn suy nghĩ. Nếu những gì Khang nói là thật, phát hiện này có thể làm thay đổi toàn bộ lịch sử khảo cổ. Nhưng đồng thời, đó cũng là một con đường đầy rẫy nguy hiểm và tăm tối.
“Nếu tôi từ chối thì sao?” – Vỹ thử thăm dò.
Khang dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh đi:
“Tôi vẫn sẽ đi. Chỉ khác là... cậu sẽ bỏ lỡ. Và khi sự thật phơi bày, tên tuổi sẽ thuộc về kẻ khác, không phải Lâm Vỹ.”
Im lặng bao trùm. Ngoài kia, tiếng gió đêm thổi qua khung cửa, khe khẽ như lời thì thầm ma mị.
Vỹ hít sâu, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện. Ở hắn có sự nguy hiểm, có bóng tối, nhưng cũng có một thứ gì đó thôi thúc anh không thể quay lưng.
Cuối cùng, anh khẽ gật đầu:
“Tôi chưa đồng ý. Nhưng... tôi muốn biết thêm. Chứng minh cho tôi thấy anh không chỉ nói suông.”
Một nụ cười mỏng lướt qua môi Khang. Trong ánh mắt hắn thoáng ánh lên tia thỏa mãn.
“Tốt. Tôi thích những kẻ biết lắng nghe trái tim mình. Vậy hãy chuẩn bị tinh thần đi, Lâm Vỹ. Phi vụ này sẽ thay đổi cả cuộc đời cậu.”
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Vỹ biết rằng mình vừa bước một bước vào con đường không thể quay lại.