Sau cuộc gặp ở quán trà, nhiều ngày liền Lâm Vỹ như sống trong hai thế giới. Ban ngày anh vẫn là tiến sĩ khảo cổ mực thước, giảng dạy và nghiên cứu tại viện bảo tàng. Nhưng mỗi khi đêm xuống, tâm trí anh lại quay về cuộc trò chuyện với Thạch Khang, cùng lời hứa hẹn về một chuyến đi có thể thay đổi tất cả.
Một buổi chiều, Khang gọi cho anh, giọng ngắn gọn:
“Tối nay. Tôi có thứ muốn cậu xem.”
Địa điểm là một căn nhà kho cũ ven sông, nơi ánh đèn đường hắt vào cũng chỉ đủ soi rõ những mảng tường bong tróc. Vỹ bước vào, lập tức nhận ra sự khác biệt: bên trong nhà kho, mọi thứ được sắp đặt ngăn nắp đến đáng ngờ.
Trên chiếc bàn gỗ dài trải đầy giấy tờ và dụng cụ. Ở giữa là một tấm bản đồ cổ, giấy đã úa vàng, vẽ bằng mực đen nhạt. Những đường nét ngoằn ngoèo mô tả núi non, khe suối, và cả những ký hiệu kỳ lạ mà Vỹ chưa từng thấy trong bất kỳ thư tịch nào.
Khang đứng cạnh bàn, đôi mắt sáng lên khi thấy Vỹ tiến lại gần.
“Đây là lý do tôi cần cậu. Bản đồ này không thể đọc chỉ bằng kinh nghiệm đi rừng. Nó cần trí óc của một nhà khảo cổ.”
Vỹ cúi xuống, cẩn thận quan sát. Những ký hiệu kia mang dáng dấp của ngôn ngữ tượng hình, nhưng lại xen lẫn yếu tố toán học, như thể người xưa vừa muốn truyền đạt chỉ dẫn, vừa muốn che giấu. Anh nhận ra vài nét giống với văn khắc Chămpa, số khác lại gần với biểu tượng của các bộ tộc Tây Nguyên cổ. Sự pha trộn ấy khiến anh rùng mình: chỉ có thể là một nền văn hóa bị thất lạc, chưa từng được ghi nhận.
“Anh lấy nó từ đâu?” – Vỹ hỏi, giọng không giấu được tò mò.
Khang nhún vai, nụ cười thoáng ẩn hiện:
“Có những thứ không cần biết nguồn gốc, chỉ cần biết nó đúng. Và tôi đã kiểm chứng – vùng núi được vẽ ở đây hoàn toàn có thật.”
Rồi hắn kéo sang một thùng gỗ, mở nắp. Bên trong là đủ loại dụng cụ: đèn pin đội đầu, dây thừng, móc sắt, xẻng gấp, dao găm, bình khí nén nhỏ. Tất cả được sắp xếp như thể đã sẵn sàng cho một cuộc đột nhập vào lòng đất.
“Cậu quen thuộc với mấy món dụng cụ khai quật rồi, đúng không? Nhưng chuyến này không chỉ có xẻng và bàn chải. Chúng ta phải tính đến bẫy mộ, đường hầm sụp đổ, và... cả những kẻ khác cũng đang nhắm đến kho báu.”
Nghe đến đó, Vỹ thoáng lạnh sống lưng. Anh biết trong giới luôn tồn tại những nhóm săn mộ, thậm chí có kẻ tàn nhẫn sẵn sàng giết người để đoạt cổ vật. Ý nghĩ mình sắp chen chân vào vòng xoáy nguy hiểm khiến anh chần chừ.
Nhưng rồi ánh mắt anh lại dán chặt vào bản đồ. Những ký hiệu lạ kia như đang gọi tên anh, thôi thúc anh giải mã. Bên trong mỗi đường nét là một bí mật lịch sử, một kho báu tri thức mà đời này anh khó có cơ hội thứ hai để chạm tới.
“Tôi sẽ cần thời gian nghiên cứu. Nếu không giải được, mọi kế hoạch của anh chỉ là trò may rủi.” – Vỹ nói chậm rãi.
Khang gật đầu, không chút nghi ngờ:
“Tôi cho cậu một tuần. Trong thời gian đó, hãy làm điều cậu giỏi nhất. Giải mã, lập kế hoạch, xác định lối vào. Một khi chúng ta khởi hành, sẽ không có chỗ cho sai sót.”
Nói rồi, hắn đưa cho Vỹ một tập tài liệu phụ: những mảnh ký hiệu khắc đá chụp lại từ vùng núi kia, kèm theo vài bức ảnh mờ nhạt của địa hình hiểm trở.
Vỹ nhận lấy, cảm giác như cầm trong tay cả ngàn năm lịch sử.
Đêm đó, trở về căn phòng làm việc, anh trải bản đồ lên bàn, bật đèn bàn và bắt đầu nghiên cứu. Mỗi nét vẽ, mỗi ký hiệu đều như một câu đố hóc búa. Anh tra cứu sách vở, đối chiếu tài liệu, ghi chép kín cả cuốn sổ tay.
Càng nghiên cứu, anh càng bị cuốn sâu. Dường như mọi thứ đều dẫn đến một điểm chung – một thung lũng biệt lập, nơi ba dãy núi hợp lại, tạo thành hình dạng giống con mắt khổng lồ nhìn lên bầu trời.
Lâm Vỹ ngẩng đầu, ánh sáng từ đèn hắt lên gương mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt rực sáng. Trong lòng anh dấy lên hai luồng cảm xúc trái ngược: vừa phấn khích vì sắp chạm tay vào một bí ẩn vĩ đại, vừa run sợ trước những gì đang chờ đợi phía trước.
Một tuần sau, khi gặp lại Khang, anh đặt cuốn sổ nghiên cứu xuống bàn. Giọng anh trầm nhưng chắc nịch:
“Tôi đã tìm được vị trí. Nhưng tôi nói trước, đây không phải chuyến đi du lịch. Nếu chúng ta sai một bước, sẽ mất mạng.”
Thạch Khang nhìn anh, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Tốt. Tôi không cần đồng đội an toàn, tôi cần đồng đội dám đi tới cùng.”
Trong khoảnh khắc đó, phi vụ chính thức bắt đầu.