Căn nhà kho ven sông hôm ấy lại sáng đèn. Trên bàn gỗ, bản đồ cổ vẫn trải rộng, bên cạnh là tập dụng cụ được chuẩn bị chu đáo. Lâm Vỹ vừa hoàn tất báo cáo nghiên cứu, chuẩn bị cùng Khang bàn về lộ trình cụ thể.
Cánh cửa sắt cũ kẽo kẹt mở ra. Vỹ ngẩng lên, chợt khựng lại. Người bước vào không phải chỉ mình Thạch Khang. Đi cạnh hắn là một người phụ nữ.
Cô ta bước khoan thai, đôi giày cao gót gõ nhịp xuống nền xi măng loang lổ. Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt sắc sảo: làn da trắng nhạt, đôi môi đỏ sẫm, ánh mắt dài như lưỡi dao. Trên tay, cô cầm một tập hồ sơ dày, ngón tay thon dài điểm nhấn bằng chiếc nhẫn bạc sáng loáng.
Thạch Khang giới thiệu ngắn gọn:
“Đây là Tư Mẫn.”
Lâm Vỹ cau mày. Cái tên ấy không lạ. Anh từng nghe đến trong vài vụ việc mờ ám: một chuyên gia môi giới cổ vật, thường xuất hiện trong bóng tối của những cuộc trao đổi khổng lồ. Người ta đồn Tư Mẫn có quan hệ với cả giới khảo cổ lẫn giới tội phạm, và luôn là kẻ hưởng lợi nhiều nhất.
“Cô ấy là đồng đội mới của chúng ta.” – Khang tiếp lời, như thể điều đó là hiển nhiên.
“Đồng đội?” – Vỹ lạnh giọng. – “Tôi tưởng chỉ có hai người.”
Tư Mẫn nhếch môi cười, nụ cười vừa ngọt ngào vừa châm biếm:
“Anh nghĩ một chuyến đi lớn thế này chỉ cần hai người sao? Tôi có thứ mà cả anh lẫn Khang đều không có: nguồn lực, mối quan hệ, và… khả năng lo liệu nếu mọi thứ trở nên rắc rối.”
Vỹ im lặng, nhưng trong lòng cảnh giác cao độ. Anh không tin một kẻ môi giới cổ vật lại thật sự chỉ muốn “hợp tác”. Với anh, Tư Mẫn giống như một con rắn: đẹp, quyến rũ, nhưng chỉ cần sơ hở sẽ cắn chết con mồi.
Khang dường như nhận ra sự khó chịu của Vỹ, nhưng hắn chỉ nhún vai:
“Đừng vội định kiến. Mẫn có thông tin mà cậu cần. Ví dụ, bức ảnh này.”
Tư Mẫn mở tập hồ sơ, rút ra vài tấm ảnh đen trắng. Trong ảnh là vùng núi hiểm trở, thung lũng hẹp với ba dãy núi hợp lại, đúng y như những gì Vỹ giải mã từ bản đồ.
“Người của tôi đã bí mật chụp được. Có lẽ cậu nói đúng, tiến sĩ. Ở đó có thứ gì được che giấu. Và tôi thì rất muốn tận mắt chứng kiến.”
Cô nhìn thẳng vào Vỹ, ánh mắt vừa như thử thách vừa như ve vãn:
“Anh thông minh, nhưng cũng quá ngây thơ. Nếu chỉ có mình anh và Khang, chắc chắn sẽ bị những kẻ khác nuốt chửng. Nhưng nếu có tôi, chúng ta có cơ hội đi trước một bước.”
Không khí trong căn phòng đặc quánh lại. Một mặt, sự xuất hiện của Tư Mẫn mang lại thông tin quý giá. Nhưng mặt khác, cô ta khiến Vỹ cảm giác như mình đang bị đẩy vào một cái bẫy khéo léo.
Anh nhìn sang Khang. Người đàn ông ấy vẫn ngồi yên, ánh mắt sâu như giếng cạn, chẳng để lộ cảm xúc. Càng như thế, Vỹ càng thấy căng thẳng: Khang thực sự tin tưởng Tư Mẫn, hay chỉ lợi dụng cô ta? Và anh – Lâm Vỹ – đang đứng ở vị trí nào trong cuộc chơi này?
Cuối cùng, Tư Mẫn khép tập hồ sơ lại, nghiêng đầu cười khẽ:
“Thế nào, tiến sĩ? Có muốn đồng hành cùng tôi và Khang không? Hay anh định quay lại với những bài giảng nhàm chán và bỏ lỡ cơ hội cả đời?”
Vỹ hít một hơi thật sâu. Trong đầu anh dấy lên vô số nghi ngờ. Nhưng anh cũng biết, từ khi bước chân vào căn phòng này, anh đã không còn đường lùi.
“Được.” – Anh đáp, giọng trầm nhưng kiên quyết. – “Chúng ta sẽ đi cùng nhau. Nhưng tôi cảnh báo: chỉ cần một ai giở trò, tôi sẽ là người đầu tiên rút lui.”
Tư Mẫn cười lớn, đôi mắt sáng rực trong ánh đèn vàng:
“Tuyệt. Tôi thích những người có xương sống. Vậy thì, phi vụ này chính thức bắt đầu.”
Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí trong căn phòng bùng lên sự căng thẳng kỳ lạ. Ba con người, ba tham vọng, ba bí mật riêng, nay bị ràng buộc bởi một bản đồ và một kho báu chôn vùi.
Họ chưa biết, chuyến đi này sẽ không chỉ cướp đi mồ hôi, máu và nước mắt – mà còn thử thách cả lòng tin, sự trung thành, và sinh mạng của từng người.