ngôi làng bị quên lãng

Chương 3: Ngôi nhà cổ và những ánh mắt bí ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau một đêm mất ngủ, Duy Phong và Lan Chi thức dậy khi mặt trời chỉ vừa nhô lên khỏi núi, rọi những tia sáng mờ ảo xuyên qua sương mù dày đặc. Không khí buổi sáng ở Làng Huyền Vĩ vẫn nặng nề, nhưng ánh sáng ban ngày phần nào khiến cảnh vật bớt đáng sợ. Tuy nhiên, sự bình yên giả tạo này chỉ khiến họ căng thẳng hơn, vì họ biết, càng gần trung tâm làng, họ sẽ càng gặp nhiều điều kỳ lạ.

“Phong… chúng ta nên đi đâu tiếp theo?” Lan Chi hỏi, mắt nhìn dọc con đường mòn vắng lặng.

Duy Phong quét mắt quanh, rồi chỉ về hướng những ngôi nhà cổ nằm sát chân núi. “Hãy đến ngôi nhà cổ kia. Nó chắc chắn đã tồn tại cả trăm năm, và có thể chứa manh mối về lịch sử cũng như bí ẩn của làng.”

Con đường dẫn tới ngôi nhà cổ trơn trượt vì sương, hai bên là rừng tre thấp. Những tiếng động nhỏ phát ra từ cành lá khiến họ liên tục ngoảnh đầu. Không ai nói gì, nhưng đôi mắt họ không rời khỏi bóng dáng kỳ lạ thoáng qua trong sương mù: một người đàn ông đứng lặng trên mái nhà, dường như quan sát từng bước đi của họ. Khi họ muốn nhìn kỹ, bóng người biến mất như chưa từng xuất hiện.

Ngôi nhà cổ hiện ra trước mắt, mái tranh xiêu vẹo, tường gỗ rêu phong, cửa chính khép hờ. Lan Chi hít một hơi dài. “Phong… có cảm giác… chúng ta đang bước vào quá khứ.”

Họ đẩy cửa bước vào. Không gian bên trong ngôi nhà yên tĩnh đến mức âm thanh bước chân vang vọng như tiếng sấm nhẹ. Những vật dụng cổ xưa, bức tranh, cuốn sách và chiếc bàn gỗ bị bụi phủ, tạo cảm giác như cả ngôi nhà chưa từng có người sống. Nhưng khi ánh mắt Lan Chi quét qua căn phòng, cô chợt nhận ra: một vài bức tranh treo trên tường không chỉ vẽ cảnh vật, mà còn là những hình người với ánh mắt trống rỗng, giống hệt dân làng họ gặp hôm qua.

“Phong… cậu thấy không?” Lan Chi chỉ tay. Ánh mắt cô sáng lên lẫn lo lắng. “Những hình đó… chúng ta không hề nhìn thấy chúng trước đây.”

Duy Phong bước đến gần, nhìn kỹ từng chi tiết. Trong một bức tranh, anh nhận ra một người đàn ông đứng ở góc sân, ánh mắt trống rỗng nhưng dường như đang… theo dõi họ. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, khiến anh phải quay mặt đi.

Trong lúc quan sát, họ nghe tiếng bước chân phát ra từ tầng trên. Ngôi nhà dường như cũ kỹ, nhưng những bước chân đó nghe rõ ràng, nhịp điệu đều đặn, như ai đó đang đi lại mà không làm rung sàn. Lan Chi kéo tay Duy Phong lại, thì thầm: “Phong… chúng ta không cô đơn đâu. Có ai đó… hoặc cái gì đó đang ở đây với chúng ta.”

Họ chậm rãi bước lên cầu thang, từng bậc gỗ kêu lạch cạch. Khi lên đến tầng hai, hành lang tối om, chỉ một vài vệt sáng lọt qua cửa sổ vỡ. Ở cuối hành lang, một cánh cửa gỗ nặng khép hờ. Một luồng gió lạnh thổi ra từ khe cửa, khiến Lan Chi rùng mình.

“Cậu nghe tiếng thở không?” cô hỏi.

Duy Phong gật đầu. “Nghe như… ai đó đang quan sát chúng ta từ phía trong.” Anh đẩy nhẹ cánh cửa.

Bên trong là căn phòng đầy bụi, chỉ một chiếc bàn cũ và một chiếc ghế. Nhưng điều khiến họ kinh hãi là tấm gương lớn đặt ở góc phòng. Mặt gương tối, phản chiếu mờ mờ hình ảnh của họ, nhưng không chỉ là hình ảnh hiện tại. Trong gương, họ nhìn thấy phiên bản khác của mình, đôi mắt hoảng sợ, cơ thể run rẩy, như đang cố gắng kêu cứu.

Lan Chi lùi lại một bước, giọng run run: “Phong… đây không phải… thực tại…”

Duy Phong nắm tay cô, cố trấn tĩnh. “Đúng… giống như gương phản chiếu ký ức hay nỗi sợ sâu thẳm bên trong chúng ta.”

Họ quan sát kỹ hơn và nhận ra rằng gương không phản chiếu tất cả căn phòng, mà dường như mở ra một không gian khác, nơi mà ký ức, nỗi sợ và linh hồn bị lồng vào nhau. Một tiếng cười khẽ vang lên, vang vọng từ sâu bên trong gương. Họ quay lại, không thấy ai, chỉ còn bóng tối dày đặc của ngôi nhà cổ.

Bên ngoài hành lang, tiếng bước chân dần gần hơn. Duy Phong kéo Lan Chi vào một góc, cố lắng nghe. Tiếng bước chân không đều, lúc nhanh lúc chậm, như đang tiến lại gần, rồi lại lùi ra xa.

Lan Chi thì thầm: “Phong… chúng ta phải rời khỏi đây, nhưng… tôi cảm giác chúng ta chưa khám phá hết…”

Duy Phong nhìn quanh, phát hiện một chiếc hòm nhỏ bên dưới bàn. Bụi phủ kín, khóa cũ rỉ sét. Họ mở ra, bên trong là một cuốn nhật ký da cũ, giấy vàng úa và mùi mốc nồng nặc. Trang đầu tiên viết bằng mực phai:

"Nếu cậu đang đọc những dòng này, nghĩa là ngôi làng đã chọn cậu… và thời gian của cậu chỉ còn 24 giờ. Không ai thoát khỏi ký ức nếu không trả giá. Những linh hồn ở đây… chúng biết cậu sợ gì, nhớ gì, và sẽ lấy đi những gì cậu quý nhất. Hãy cẩn thận."

Lan Chi run rẩy lật tiếp các trang, mỗi trang ghi lại những sự kiện tương tự: những người bước vào làng rồi biến mất, hoặc sống sót nhưng mất trí nhớ. Một vài bức vẽ mô tả những sinh vật kỳ quái, giống người nhưng ánh mắt trống rỗng, đang kéo các nạn nhân vào bóng tối.

Bên ngoài, tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng thì thầm như vọng từ mọi ngóc ngách trong ngôi nhà. Lan Chi áp tay lên ngực, cảm giác tim đập loạn nhịp. “Phong… chúng ta… đang bị theo dõi. Không chỉ bởi dân làng… mà còn… bởi chính ký ức của mình.”

Duy Phong gật đầu, ánh mắt căng thẳng. Anh nhận ra điều quan trọng: ngôi làng không chỉ nuốt ký ức người ngoài, mà còn tạo ra những hình ảnh sống, làm họ phải đối mặt với nỗi sợ thầm kín nhất.

Đêm thứ hai ở ngôi nhà cổ bắt đầu buông xuống. Sương mù dày đặc, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu tạo bóng dài, méo mó trên nền gỗ. Tiếng bước chân bên ngoài, tiếng cười khẽ, và những ánh mắt bí ẩn từ bóng tối khiến họ không thể ngủ yên.

Lan Chi chợt nhớ lời già làng hôm qua: “Ngôi làng chỉ hé lộ cho những ai dám đối mặt với nỗi sợ. Kẻ nào chần chừ sẽ trở thành một phần của nó.”

Họ biết rằng, để sống sót, họ phải khám phá thêm về lịch sử làng, hiểu lời nguyền và tìm ra lối thoát trước khi thời gian trôi qua. Nhưng càng đi sâu, họ càng nhận ra: ngôi làng Huyền Vĩ sống như một thực thể riêng, biết đánh giá, biết quan sát, và sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ ai dám xâm nhập.

Đêm đó, Duy Phong và Lan Chi nằm trên sàn gỗ lạnh, mắt mở trừng trừng, nghe tiếng thì thầm hòa lẫn với tiếng bước chân vô hình. Mỗi giây trôi qua, ký ức và lý trí của họ như bị thử thách, và họ hiểu rằng, Làng Huyền Vĩ không phải là nơi họ chỉ đến để quan sát – mà là nơi họ phải chiến đấu với chính nỗi sợ và ký ức của mình.

Khi màn đêm trùm xuống hoàn toàn, họ cảm nhận bóng tối xung quanh dày đặc hơn, tiếng thì thầm chuyển thành lời rên rỉ, và những hình ảnh trong gương như sống dậy, nhích dần gần họ…

Họ đã bước quá xa để quay lại. Bước tiếp theo, mỗi quyết định đều có thể là bước cuối cùng, và Làng Huyền Vĩ đang chờ… để thử thách họ thật sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×