ngôi làng bị quên lãng

Chương 4: Nghi lễ trong sương mù


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ hai ở Làng Huyền Vĩ dường như kéo dài vô tận. Sương mù dày đặc bủa vây khắp ngôi làng, những âm thanh ban ngày giờ trở nên kỳ quái, vang vọng khắp không gian. Duy Phong và Lan Chi vẫn tỉnh táo, ngồi dựa lưng vào bức tường gỗ trong căn nhà cổ, cố gắng điều hòa nhịp thở sau một đêm mất ngủ liên tục.

Lan Chi thì thầm: “Phong… chúng ta không thể chỉ ngồi đây. Chúng ta phải hiểu… cái gì đang xảy ra.”

Duy Phong gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Sương mù uốn lượn quanh những ngôi nhà, nhưng anh nhận thấy những bóng người tụ tập phía quảng trường trung tâm, đứng thành vòng tròn, như đang chờ đợi. Họ chưa bao giờ để lộ động tác rõ ràng, nhưng ánh mắt họ lạnh lùng, và dáng đứng nghiêm trang gợi cảm giác một nghi lễ sắp diễn ra.

“Chúng ta phải ra ngoài, tìm hiểu họ đang làm gì,” anh nói. “Nếu muốn sống sót, phải biết… luật chơi của làng.”

Lan Chi thở dài, nhưng không phản đối. Họ khéo léo rời ngôi nhà cổ, tránh ánh sáng từ những ngọn đèn dầu, và len lỏi qua các con đường lát đá trơn trượt, sương mù cứ quấn quanh họ như những bàn tay vô hình.

Khi tới quảng trường, họ thấy dân làng đứng thành vòng tròn quanh một đài đá cũ. Trên đài, đặt một chiếc bát gốm sứ màu đen, bên trong là những vật nhỏ lạ lùng: xương chim, lá cây khô, vài sợi tóc và một loại bột trắng mịn. Một người đàn ông cao tuổi, tóc bạc trắng, đứng giữa vòng tròn, giọng trầm, đọc những lời lẽ cổ xưa mà Duy Phong không thể hiểu nổi.

Lan Chi nắm chặt tay Duy Phong, cảm giác nhói trong tim: “Phong… họ… đang thực hiện một nghi lễ… nhưng nghi lễ này để làm gì? Để… giữ làng?”

Duy Phong gật đầu, mắt không rời đài lễ. Anh nhận thấy mỗi khi già làng đọc một câu thần chú, sương mù xung quanh rung lên nhẹ, và bóng dáng của dân làng như hòa vào luồng sương, tạo cảm giác họ không hoàn toàn là con người. Một vài người giàu kinh nghiệm, bước đi nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt rỗng, khiến tim hai người nhói lên.

Rồi, không gian bắt đầu thay đổi kỳ lạ. Những âm thanh từ bên ngoài, tiếng bước chân, tiếng thì thầm, hòa lẫn vào nhau, khiến họ cảm thấy như đang bị kéo vào một chiều không gian khác. Trong chớp mắt, Duy Phong nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ: những người từng bước vào làng, mắt hoảng sợ, bị kéo vào vòng tròn nghi lễ, cơ thể dần hóa mờ.

“Phong… cậu thấy không?” Lan Chi thì thầm. “Họ… là những người bị nuốt ký ức… những linh hồn chưa siêu thoát.”

Duy Phong run rẩy, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh. Anh nhìn quanh, nhận ra cách duy nhất để hiểu và thoát khỏi làng là quan sát nghi lễ. Nếu họ hiểu luật, có thể tìm ra kẽ hở.

Người đàn ông trung tâm nâng chiếc bát lên, rắc bột trắng ra giữa vòng tròn. Ngay lập tức, một làn sáng mờ phát ra từ đài đá, lan tỏa quanh quảng trường, và bóng dáng những linh hồn xuất hiện: hình người mờ ảo, mắt trống rỗng, di chuyển chậm rãi, nhìn thẳng vào Duy Phong và Lan Chi.

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng họ. Hình ảnh đó không phải là mơ, mà là hiện thực: những linh hồn bị nuốt ký ức, bị giữ lại bởi sức mạnh của ngôi làng. Mỗi linh hồn như đang lặp lại nỗi sợ, đau đớn, và tuyệt vọng của mình.

Lan Chi thì thầm: “Phong… nếu họ còn kịp nhìn thấy chúng ta, liệu chúng ta có thể… tránh bị nuốt ký ức?”

Duy Phong cắn môi, ánh mắt quyết tâm. “Chỉ còn cách quan sát, học hỏi luật của làng… và tìm ra cách thoát.”

Nghi lễ tiếp tục, người đàn ông trung tâm đọc lời thần chú liên tục, và ánh sáng từ chiếc bát hòa lẫn sương mù tạo ra những bóng hình kỳ dị, uốn lượn quanh vòng tròn. Họ thấy một linh hồn bị kéo vào trung tâm, rồi từ từ tan biến trong ánh sáng, biến mất không dấu vết. Lan Chi và Duy Phong nín thở, nhận ra đây chính là cách ngôi làng “thu hoạch” ký ức của người ngoài.

Nhưng họ cũng nhận thấy một chi tiết kỳ lạ: một linh hồn, gần giống với Duy Phong, đứng lặng lẽ ở rìa vòng tròn, mắt nhìn thẳng vào anh. Nó không biến mất, không phản ứng với ánh sáng, chỉ nhìn anh với vẻ tuyệt vọng. Tim anh nhói lên: đây có thể là cảnh báo… hoặc thử thách dành cho anh.

Khi nghi lễ kết thúc, dân làng lặng lẽ rút lui vào các ngôi nhà, sương mù dày đặc hơn bao giờ hết, tạo cảm giác ngôi làng như khép kín, bảo vệ bí mật và giữ mọi thứ bên trong. Duy Phong và Lan Chi đứng lặng lẽ giữa quảng trường, cố định nhịp thở.

Lan Chi thốt lên: “Phong… chúng ta vừa chứng kiến… một phần sức mạnh của ngôi làng. Nếu không hiểu luật, chúng ta sẽ trở thành… như họ.” Cô chỉ tay về phía bóng hình linh hồn vẫn đứng ở rìa vòng tròn. “Nhìn kìa… nó… dường như muốn nói với chúng ta điều gì.”

Duy Phong nhìn chăm chú, tim đập mạnh. Anh nhận ra rằng ngôi làng chọn ai sẽ sống, ai sẽ mất, dựa vào khả năng hiểu luật và đối diện nỗi sợ. Mỗi hành động, mỗi bước đi đều bị quan sát, đánh giá.

Họ quyết định quay lại căn nhà cổ để nghiên cứu cuốn nhật ký họ tìm được hôm trước. Bên trong, những trang tiếp theo ghi lại chi tiết các nghi lễ, cách mà dân làng thu thập ký ức và lý do của nó: ngôi làng từng bị lời nguyền từ hàng trăm năm trước, do một vụ thảm sát, và những linh hồn chưa siêu thoát đã tạo ra sức mạnh giữ làng “ẩn” khỏi thế giới bên ngoài.

Lan Chi lật đến trang cuối cùng, mắt mở to. “Phong… đọc này: ‘Ngôi làng không tha thứ kẻ lạc lối. Ai muốn sống sót phải hy sinh một ký ức quý giá nhất.’”

Duy Phong nuốt cứng, cảm giác tim như nghẹn lại. “Vậy… nếu chúng ta muốn ra khỏi đây… chúng ta phải… hy sinh ký ức quan trọng nhất của mình?”

Cả hai im lặng. Giữa họ, không gian tràn ngập nỗi sợ và áp lực: 24 giờ đang trôi qua, mỗi giây là thử thách, và ngôi làng đang quan sát, chờ đợi.

Đêm thứ hai buông xuống, họ nằm trên sàn gỗ lạnh, mắt mở trừng trừng, cảm nhận những tiếng thở, tiếng bước chân, và bóng dáng linh hồn thoáng qua căn phòng, nhắc nhở rằng thời gian không chờ đợi ai.

Họ đã bước quá xa để quay lại. Mỗi bước tiếp theo đều là một lựa chọn sống còn, và Làng Huyền Vĩ, với tất cả sức mạnh ma quái, đang thử thách họ từ sâu thẳm tâm trí, ký ức và nỗi sợ thầm kín nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×