ngôi làng bị quên lãng

Chương 5: Sinh vật trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ ba buông xuống, sương mù quấn quýt khắp Làng Huyền Vĩ như một tấm màn dày đặc, che lấp mọi thứ. Duy Phong và Lan Chi ngồi trên sàn gỗ lạnh trong căn nhà cổ, mắt mở trừng trừng, nghe tiếng gió rít qua mái tranh. Không gian tĩnh lặng đến mức mỗi nhịp thở cũng vang vọng.

Lan Chi thì thầm: “Phong… tôi không còn biết đâu là thực, đâu là mơ nữa. Mọi thứ cứ lộn xộn trong đầu.”

Duy Phong gật đầu, cảm giác áp lực đè nặng lên lồng ngực. “Chúng ta phải ra ngoài, quan sát… tìm hiểu thêm. Nếu chỉ ở trong nhà, chúng ta sẽ mất trí nhớ, hoặc tệ hơn… biến mất.”

Họ rón rén ra khỏi căn nhà cổ, len lỏi qua con đường đá, sương mù quấn quanh như những bàn tay vô hình. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu trên cột gỗ nhấp nháy, tạo bóng dài và méo mó. Tiếng thì thầm xuất hiện từ khắp nơi, hòa lẫn với tiếng lá cây xào xạc, khiến họ phải nín thở.

Khi tới quảng trường, họ nhận ra dân làng không còn đứng thành vòng tròn như ban ngày. Thay vào đó, một số bóng dáng thấp thoáng trong sương, lặng lẽ di chuyển. Bóng tối dày đặc hơn, và từ đâu đó, một âm thanh khẽ vang lên, giống như tiếng bước chân nặng nề, chậm rãi, tiến lại gần.

Lan Chi kéo tay Duy Phong, mắt mở to: “Phong… cậu nghe không? Tiếng đó… không phải của con người.”

Chưa kịp định thần, một sinh vật xuất hiện từ sương mù. Hình dáng kỳ dị, cao hơn người bình thường, cơ thể biến dạng, ánh mắt đỏ rực như than hồng. Mọi chuyển động của nó đều nhanh và linh hoạt, nhưng không phát ra tiếng động. Sinh vật tiến lại gần, và mỗi bước đi tạo cảm giác rung chuyển mặt đất.

Duy Phong lùi lại, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Anh kéo Lan Chi vào góc tường, vừa lặng im quan sát. Sinh vật đứng giữa quảng trường, như quan sát họ, rồi quay sang hướng khác, dẫn theo những bóng mờ khác – rõ ràng không chỉ có một.

“Phong… chúng ta… phải chạy,” Lan Chi thì thầm, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo sinh vật.

Duy Phong gật đầu. “Chạy đâu bây giờ? Ngôi làng… như một mê cung.”

Bỗng nhiên, những bóng mờ xuất hiện xung quanh họ, di chuyển nhanh, tạo cảm giác bị bao vây. Lan Chi hét lên, nhưng tiếng hét biến mất trong không gian dày đặc sương mù. Sinh vật tiến lại gần hơn, ánh mắt rực đỏ chiếu thẳng vào họ, dường như đọc được nỗi sợ thầm kín nhất.

Trong khoảnh khắc kinh hoàng, Duy Phong nhận ra một chi tiết: những sinh vật này xuất hiện dựa trên ký ức sợ hãi sâu nhất của con người. Những bóng mờ ban đầu giống dân làng, ánh mắt trống rỗng, rồi biến đổi thành hình dạng kinh dị hơn, hoàn toàn dựa trên nỗi sợ cá nhân của họ.

Lan Chi run rẩy, mắt nhắm chặt: “Phong… chúng ta phải đối mặt… nếu không… sẽ bị nuốt mất ký ức.”

Duy Phong hít một hơi sâu, nhắm mắt, tập trung tinh thần. Anh nghĩ về ký ức quý giá nhất: hình ảnh mẹ anh khi còn sống, nụ cười hiền hậu và những lời dạy dỗ dịu dàng. Sinh vật dường như nhạy cảm với suy nghĩ này, ánh mắt đỏ rực lóe lên dữ dội hơn. Nhưng thay vì lao vào, nó đứng im, quan sát.

Lan Chi, theo phản xạ, cũng tập trung vào ký ức quý giá nhất của mình: những ngày cùng gia đình ở quê, tiếng cười của em trai và mùi hương của ngôi nhà cũ. Sinh vật bên cạnh cô dừng lại, như bị kìm lại bởi sức mạnh ký ức ấy.

Cả hai nhận ra, ngôi làng thử thách họ bằng cách khai thác nỗi sợ và ký ức quý giá, buộc họ phải đối mặt và giữ vững tinh thần.

Một trong những sinh vật tiến lại gần Duy Phong, hình dáng kinh dị hơn, tay dài vươn ra. Anh cảm thấy cơ thể cứng đờ, nhưng cố nhắm mắt, tập trung toàn bộ năng lượng vào ký ức mẹ. Ánh sáng từ ký ức tỏa ra trong tâm trí, tạo thành rào chắn vô hình giữa anh và sinh vật. Sinh vật nhăn mặt, rít lên một âm thanh lạ, rồi lùi lại.

Lan Chi quan sát cảnh tượng, nhận ra cơ chế sinh vật: chúng bị chi phối bởi nỗi sợ và ký ức của người đối diện. Nếu sợ hãi chiếm lĩnh, ký ức quý giá sẽ bị nuốt; nếu giữ vững, họ có thể kiểm soát được sinh vật.

Duy Phong nói nhỏ: “Lan Chi… chúng ta phải tập trung, không được sợ hãi. Nếu một trong hai mất kiểm soát, sẽ kéo cả hai vào bóng tối.”

Lan Chi gật đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô hít một hơi dài, nhắm mắt, hình dung ký ức quý giá nhất, và dường như một lớp ánh sáng mỏng manh bao quanh họ, khiến các sinh vật dừng lại.

Nhưng bất ngờ, một sinh vật khác xuất hiện, lớn hơn, cơ bắp hơn, tay dài quấn quýt, và ánh mắt đỏ rực đầy hung hãn. Nó lao thẳng về phía họ, tiếng rít vang vọng khắp quảng trường. Duy Phong và Lan Chi la lên, nhưng không gian dày đặc sương mù nuốt trọn âm thanh.

Họ chạy, lẩn vào con hẻm nhỏ, sinh vật đuổi theo sát nút. Con đường dường như kéo dài vô tận, mỗi lần họ ngoảnh mặt, bóng tối lại biến đổi, tạo thành mê cung kỳ lạ. Tiếng rít, bước chân và bóng mờ hòa lẫn, khiến họ khó phân biệt đâu là thật, đâu là tưởng tượng.

Cuối cùng, họ trốn vào một căn nhà bỏ hoang, thở hổn hển, cơ thể run rẩy. Sinh vật đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt đỏ rực soi thẳng vào họ. Duy Phong nhận ra rằng, ngôi làng đã phơi bày giới hạn của họ, buộc họ phải đối diện trực tiếp với nỗi sợ sâu nhất.

Lan Chi thì thầm: “Phong… chúng ta… sống sót… được… nhưng… nếu cứ tiếp tục… thời gian sẽ lấy đi tất cả…”

Duy Phong gật đầu, mắt rực quyết tâm. “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Phải tiếp tục… phải tìm ra luật chơi của làng, trước khi hết 24 giờ.”

Họ ngồi đó, lặng lẽ, mắt mở trừng trừng, nghe tiếng bước chân ngoài cửa, tiếng rít của sinh vật, và cảm nhận sương mù dày đặc bủa vây. Họ hiểu rằng, ngôi làng Huyền Vĩ không chỉ thử thách trí tuệ và thể chất, mà còn là thử thách tinh thần, ký ức và cả linh hồn.

Trong bóng tối, sinh vật vẫn đứng đó, ánh mắt rực đỏ, như nhắc nhở họ rằng mỗi giây trôi qua đều là một bước tiến gần đến ranh giới sinh tử. Và họ biết rằng, chỉ còn cách đối mặt, giữ vững ký ức quý giá nhất, và hiểu luật của ngôi làng, mới có thể sống sót qua thử thách kinh hoàng này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×