Đêm buông xuống nhanh chóng, bao phủ căn nhà cũ bằng một lớp bóng tối dày đặc. Ánh đèn vàng yếu ớt từ trần nhà chỉ đủ để làm nổi bật những hạt bụi lơ lửng trong không khí, tạo ra cảm giác như mọi thứ đều đang chuyển động, dù nhìn bằng mắt thường, vẫn im lìm. Linh ngồi trên sàn phòng khách, tay run run cầm cuốn nhật ký của mẹ, lật từng trang giấy ố vàng, chữ viết tay nghiêng nghiêng, thấm đẫm nỗi u buồn và bí ẩn.
Huy đứng gần cửa sổ, ánh mắt nghiêm nghị dõi ra ngoài sân vườn, nơi bóng tối đặc quánh của rừng cây như muốn nuốt chửng mọi ánh sáng. “Chị thấy chưa… những điều này không đơn giản,” anh nói, giọng trầm trầm nhưng có chút lo lắng. “Ngôi nhà này… có nhiều hiện tượng kỳ lạ. Chúng ta phải cực kỳ cẩn thận.”
Linh gật đầu, nhưng trong lòng lại trỗi lên một cảm giác tò mò không thể kìm chế. Cô biết rằng mình sẽ không thể rút lui, không thể bỏ chạy khỏi những bí ẩn mà cả tuổi thơ cô lẫn quá khứ gia đình đã chôn giấu.
Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ tầng trên – cọt kẹt, đều đặn, như nhịp bước chân ai đó đang đi lại trên sàn gỗ mục. Linh giật mình, tim đập nhanh, ánh mắt dõi theo cầu thang. “Anh… anh nghe thấy không?” – cô hỏi, giọng run run.
Huy nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên một tia cảnh giác. “Có… nhưng không giống như bước chân thường. Nó… kỳ quái. Như ai đó đang đi lại nhưng không thực sự tồn tại.”
Linh nuốt khô cổ họng, một phần cô muốn bỏ chạy, một phần lại bị hấp dẫn bởi bí ẩn. Cô hít một hơi thật sâu, dồn hết can đảm bước lên cầu thang cùng Huy. Mỗi bậc thang kêu cót két, vang vọng khắp căn nhà, như những tiếng thì thầm của quá khứ.
Khi họ lên đến tầng hai, ánh sáng yếu hắt từ hành lang chỉ đủ soi ra những bóng mờ trên tường. Một căn phòng khép kín, cửa gỗ nứt nẻ, rung lên nhẹ khi gió thổi qua. Huy dừng lại, đặt tay lên cánh cửa. “Căn phòng này… là nơi mẹ chị từng cất giữ nhiều vật quan trọng. Nhưng từ lâu, không ai dám bước vào. Tôi nghe dân làng nói… mỗi lần ai vào đó, đều thấy những hiện tượng không thể giải thích.”
Linh hít một hơi, tay đặt lên tay Huy. Ánh mắt họ chạm nhau, và trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một sự dịu dàng kỳ lạ – một niềm tin mỏng manh giữa bóng tối bao phủ. Cô khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Bên trong, căn phòng tối om, chỉ ánh sáng mờ từ cửa sổ chiếu lên những giá sách phủ đầy bụi. Trên sàn, vài chiếc hộp gỗ cũ, cuốn sách, và những bức tranh phai màu nằm rải rác. Không gian tĩnh lặng đến mức mỗi bước chân đều vang lên rợn người. Linh rùng mình, lặng lẽ tiến đến một chiếc bàn cũ, nơi cuốn nhật ký khác được đặt giữa những mảnh giấy nhăn nheo.
Ngay khi cô vừa mở cuốn nhật ký, một luồng gió lạnh thổi qua, làm tấm rèm rung lên dữ dội, và trong căn phòng tối, một âm thanh thì thầm vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng: “Linh… đừng tìm nữa…”
Cô giật mình, tay run rẩy, quay lại nhìn Huy. Ánh mắt anh nghiêm nghị, nhưng không hề sợ hãi. “Chị thấy chưa? Chúng ta không đơn độc ở đây. Ngôi nhà này… như còn giữ lại những ký ức của người đã khuất.”
Linh cảm thấy tim mình nhói lên, vừa sợ hãi vừa tò mò. Tiếng thì thầm lại vang lên, lần này rõ hơn: “Linh… quay về… quay về đi….” Nhưng cô không rút lui. Một phần vì tò mò, một phần vì quyết tâm tìm hiểu sự thật.
Cô tiếp tục lật từng trang nhật ký. Những dòng chữ viết tay mô tả các vụ mất tích trong làng, những bí mật về lời nguyền mà dân làng e sợ nhắc đến, và cả những điều cha mẹ cô từng che giấu. Linh đọc đến một đoạn, mắt cô mở to: cha mẹ cô từng biết về lời nguyền, nhưng đã cố giấu đi để bảo vệ cô.
Huy đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú. “Lời nguyền này… không phải chỉ là truyền thuyết. Nó có liên quan trực tiếp đến gia đình chị. Chúng ta phải thận trọng, nhưng cũng không thể bỏ cuộc.”
Một tiếng động khác vang lên, lần này từ góc phòng gần giá sách. Linh quay lại, nhìn thấy một chiếc ghế cũ đung đưa nhẹ, dù không có ai chạm vào. Ánh mắt cô dõi theo, tim đập dồn dập. Cô cảm nhận một luồng khí lạnh quét qua cơ thể, làm tóc dựng đứng.
Huy tiến lại gần, đặt tay lên vai Linh, ánh mắt dịu dàng nhưng quyết đoán: “Bình tĩnh. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật cùng nhau.”
Trong khoảnh khắc ấy, Linh cảm nhận được một niềm tin lạ lùng. Dù nguy hiểm bao quanh, có Huy bên cạnh, cô không còn cảm thấy cô độc. Một phần trong cô, nơi sâu thẳm, bắt đầu rung động.
Họ tiếp tục khám phá căn phòng. Linh tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là những vật dụng cũ: chiếc chìa khóa, vài lá thư, và một bức ảnh phai màu của cha mẹ cô cùng một nhóm người lạ. Trên bức ảnh có một dòng chữ nguệch ngoạc: “Ngôi làng này… không ai an toàn.”
Linh nuốt khô cổ họng. Huy nhìn bức ảnh, ánh mắt nặng trĩu: “Những người này… tất cả đều có liên quan đến lời nguyền. Chúng ta phải tìm hiểu từng chi tiết.”
Cô mở tiếp cuốn nhật ký, đọc đến một đoạn: “Nếu ai hé lộ quá khứ, bóng tối sẽ tìm đến người đó. Không ai sống sót nếu dám động vào những bí mật bị chôn vùi.” Linh cảm thấy một luồng sợ hãi trào lên, nhưng quyết tâm càng mãnh liệt hơn.
Đột nhiên, ánh đèn nhấp nháy, và bóng tối dường như đặc quánh lại xung quanh họ. Một âm thanh thì thầm vang lên, lần này rõ ràng hơn, dường như gần ngay bên tai Linh: “Linh… dừng lại….”
Cô giật mình, quay sang Huy. Anh đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Đừng sợ. Điều quan trọng là chị phải bình tĩnh. Chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau.”
Trong khoảnh khắc ấy, Linh nhận ra rằng mối nguy hiểm không chỉ đến từ lời nguyền hay hiện tượng siêu nhiên, mà còn từ quá khứ mà cô chưa từng hiểu hết. Và quan trọng hơn, có Huy bên cạnh, cô cảm thấy có thể bước tiếp, dù bóng tối có bao trùm.
Họ dành cả buổi tối để tìm kiếm manh mối trong căn phòng. Linh tìm thấy những lá thư cũ, tường thuật về các vụ mất tích, về những lời cảnh báo mà dân làng từng nhắn nhủ, và về những bí mật của cha mẹ cô. Từng chi tiết một, cô ghi nhớ trong đầu, liên kết các sự kiện, cảm giác như từng mảnh ghép của một bức tranh lớn đang dần lộ diện.
Khi đêm đã khuya, Linh và Huy ngồi trên sàn, giữa đống giấy tờ và đồ vật cũ, nhìn nhau trong ánh đèn vàng mờ ảo. Một sự yên tĩnh lạ lùng bao trùm, nhưng không hoàn toàn bình yên – như ngôi nhà vẫn đang quan sát họ, như từng ký ức cũ đang sống lại trong bóng tối.
Linh thở hắt ra, tâm trạng hỗn độn: sợ hãi, tò mò, và một chút rung động trước sự dịu dàng và quyết đoán của Huy. Cô biết rằng cuộc hành trình này mới chỉ bắt đầu. Trước mắt còn biết bao bí ẩn, những hiện tượng siêu nhiên chưa được giải thích, và những manh mối dẫn đến lời nguyền mà cô sắp phải đối mặt.
Và trong bóng tối của căn nhà ma ám, Linh tự nhủ: “Dù sợ hãi đến đâu, tôi sẽ không rút lui. Tôi sẽ tìm ra sự thật… và tôi sẽ không một mình.”
Hết chương 3.