Trời đã khuya. Căn nhà cũ chìm trong bóng tối đặc quánh, chỉ còn ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn dầu trên bàn. Linh ngồi giữa sàn, tay vẫn cầm cuốn nhật ký của mẹ, mắt dõi theo từng chữ viết mềm mại nhưng chứa đầy nỗi buồn và cảnh báo. Huy đứng bên cạnh, đôi mắt chăm chú quét qua mọi ngóc ngách, ánh đèn hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa một sự dịu dàng khiến Linh không khỏi xao xuyến.
Một vài giờ trước, họ đã tìm thấy những lá thư cũ của cha mẹ Linh, kể về các vụ mất tích bí ẩn trong làng, những lời cảnh báo từ dân làng, và cả những sự kiện mà Linh chưa từng nghe đến. Nhưng một chi tiết làm cô run rẩy: trong một bức thư, mẹ cô viết rằng “ngôi nhà này giữ bí mật mà nếu hé lộ, bóng tối sẽ không tha cho người dám tìm hiểu.”
“Bóng tối… là gì vậy?” Linh thầm nghĩ. Cảm giác lạnh sống lưng lại trỗi lên, hòa cùng tiếng gió rít qua khe cửa sổ. Cánh cửa phòng khẽ rung, như muốn mở ra, nhưng không có ai chạm vào.
Huy tiến lại gần, giọng trầm ấm: “Đừng sợ. Mọi hiện tượng này… có thể là những dư ảnh của ký ức hoặc một dạng siêu nhiên. Ngôi nhà này… nó không muốn bị đào xới.”
Linh gật đầu, tay vẫn run rẩy cầm cuốn nhật ký. Cô biết rằng sự thật đang nằm đâu đó trong những tấm giấy cũ, nhưng việc tìm ra nó sẽ không hề dễ dàng.
Bỗng nhiên, một âm thanh lạ vang lên từ tầng hai – tiếng bước chân nhẹ, đều đặn nhưng không thuộc về ai. Linh giật mình, tim đập nhanh. Huy đặt tay lên vai cô: “Đi thôi. Chúng ta phải lên kiểm tra.”
Họ bước lên cầu thang, mỗi bậc gỗ kêu cọt kẹt vang vọng khắp căn nhà. Khi tới tầng hai, bóng tối đặc quánh như muốn nuốt chửng họ. Một căn phòng ở cuối hành lang, cửa khép hờ, ánh sáng yếu ớt hắt ra. Huy dừng lại, đặt tay lên cánh cửa: “Căn phòng này… là nơi cha mẹ chị từng cất giữ nhiều bí mật nhất. Chúng ta sẽ tìm câu trả lời ở đây.”
Linh hít một hơi sâu, đặt tay lên tay Huy, cảm nhận hơi ấm từ anh. Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc, một sự tin tưởng mỏng manh nhưng mạnh mẽ nảy sinh. Cô nhấn tay vào tay anh, gật đầu: “Chúng ta làm thôi.”
Khi cánh cửa mở ra, căn phòng tối om hiện ra trước mắt. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên những giá sách phủ bụi, những chiếc hộp gỗ cũ kỹ, và vài bức tranh phai màu nằm rải rác trên sàn. Mùi mốc nồng nặc tràn ngập không gian, khiến Linh phải nín thở.
Ngay khi bước vào, một luồng gió lạnh quét qua, làm tấm rèm rung lên dữ dội, và tiếng thì thầm lại vang lên, rõ ràng hơn lần trước: “Linh… đừng… đừng tìm…”
Cô giật mình, quay sang Huy. Anh đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Bình tĩnh. Chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau.”
Linh hít một hơi sâu, cầm lấy cuốn nhật ký, bước về phía chiếc bàn cũ. Trên bàn là một hộp gỗ nhỏ, bên trong chứa những vật dụng cũ: chìa khóa, vài bức thư, và một bức ảnh phai màu của cha mẹ cô cùng một nhóm người lạ. Trên bức ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc: “Ngôi làng này… không ai an toàn.”
Cô lật từng lá thư, mắt mở to khi nhận ra những sự kiện rùng rợn mà dân làng từng che giấu. Những vụ mất tích, những lời đồn về bóng tối, và cả những cảnh báo cụ thể dành cho gia đình cô – tất cả như hiện ra trước mắt, khiến tim cô vừa sợ hãi vừa tò mò.
Đột nhiên, ánh đèn nhấp nháy, và bóng tối dường như đặc quánh lại, bao trùm căn phòng. Linh cảm nhận luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tóc dựng đứng, tim đập dồn dập. Tiếng thì thầm vang lên rõ ràng hơn: “Linh… quay lại….”
Cô giật mình, nhưng không rút lui. Cảm giác tò mò, quyết tâm và cả chút rung động trước Huy khiến cô đứng vững. Huy đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị: “Chị ổn chứ? Đừng sợ. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”
Một vài phút trôi qua trong yên lặng căng thẳng. Linh tiếp tục lật từng trang nhật ký, đọc những dòng chữ kể về các hiện tượng kỳ lạ, những vụ mất tích và cả các lời tiên đoán về ngôi nhà. Càng đọc, cô càng nhận ra rằng lời nguyền không chỉ là truyền thuyết – nó liên quan trực tiếp đến cha mẹ cô và có thể ảnh hưởng đến cô.
Huy đứng cạnh, đôi mắt dò xét mọi ngóc ngách. “Những gì chúng ta thấy ở đây… là manh mối đầu tiên. Chúng ta cần ghi nhớ từng chi tiết, từng tên, từng sự kiện. Nó sẽ giúp chúng ta hiểu lời nguyền và tìm cách giải quyết.”
Bỗng nhiên, một tiếng động vang lên phía sau họ – như ai đó đang kéo ghế, nhưng không có bóng người. Linh quay lại, tim đập mạnh. Chiếc ghế cũ đung đưa, và bóng tối xung quanh như muốn nuốt chửng căn phòng.
Huy tiến tới, đặt tay lên vai cô: “Bình tĩnh. Chúng ta không đơn độc. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”
Trong khoảnh khắc ấy, Linh cảm nhận một sự dịu dàng và bảo vệ kỳ lạ từ Huy. Một phần sợ hãi trong cô giảm đi, nhường chỗ cho cảm giác tin tưởng. Dù ngôi nhà có ma ám, dù lời nguyền có đáng sợ, cô biết rằng có Huy bên cạnh, mình có thể bước tiếp.
Họ dành cả đêm để tìm kiếm manh mối, đọc từng lá thư, lật từng trang nhật ký, ghi nhớ mọi chi tiết về các vụ mất tích và lời cảnh báo. Từng mảnh ghép bí ẩn dần lộ diện, nhưng cũng mở ra nhiều câu hỏi hơn: ai là thủ phạm thật sự? Lời nguyền thực chất là gì? Và ngôi nhà này muốn gì từ những người tìm hiểu quá khứ?
Khi đêm gần sáng, Linh và Huy ngồi giữa đống giấy tờ, nhìn nhau trong ánh sáng vàng yếu ớt. Một sự yên tĩnh lạ lùng bao trùm, nhưng không hoàn toàn bình yên – như ngôi nhà vẫn đang quan sát họ, như từng ký ức cũ vẫn sống lại trong bóng tối.
Linh thở hắt ra, tâm trạng hỗn độn: vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa rung động trước sự dịu dàng và quyết đoán của Huy. Cô biết rằng cuộc hành trình này mới chỉ bắt đầu. Trước mắt còn biết bao bí ẩn, hiện tượng siêu nhiên chưa được giải thích, và những manh mối dẫn đến lời nguyền mà cô sắp phải đối mặt.
Và trong bóng tối căn phòng cũ kỹ, Linh tự nhủ: “Dù sợ hãi đến đâu, tôi sẽ không rút lui. Tôi sẽ tìm ra sự thật… và tôi sẽ không một mình.”
Hết chương 4.