Ngày hôm sau, bầu trời vẫn u ám, từng đám mây xám trôi lững lờ như muốn che giấu mọi ánh sáng. Linh đứng ngoài hiên nhà, tay ôm cuốn nhật ký, mắt dõi theo con đường làng. Ngôi làng dường như vẫn ngủ quên trong một thời gian dài, yên ắng đến mức mỗi bước chân của cô vang vọng khắp con đường đất.
Huy đứng cạnh, đôi mắt dò xét từng ngóc ngách. Anh nở một nụ cười nhẹ, nhưng không giấu được vẻ nghiêm trọng. “Chị có sẵn sàng ra làng để hỏi thăm người dân chưa?” – anh hỏi.
Linh hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Tôi phải biết sự thật. Không thể cứ ở đây mãi, sợ hãi mà không tìm ra gì.”
Họ rảo bước ra ngoài, từng bước đi trên con đường đất uốn lượn quanh làng. Những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, vài căn biệt thự bỏ hoang, và những cánh cửa sập im lìm khiến không gian trở nên rợn người. Bầu không khí ẩm mốc, xen lẫn hương lá rụng, làm Linh cảm giác như từng hơi thở cũng mang theo bí mật.
Huy dẫn cô đến nhà trưởng làng – một người đàn ông trung niên, dáng vẻ nghiêm nghị nhưng ánh mắt sáng, như thể nắm giữ nhiều điều chưa kể. Khi họ gõ cửa, trưởng làng mở ra, ánh mắt liếc nhìn Linh, rồi nhận ra cô.
“Chị… Linh?” – ông nói, giọng khẽ run. “Con gái của… sao chị trở về?”
Linh cúi đầu, giọng trầm: “Tôi về để tìm hiểu về gia đình… và về những gì đã xảy ra ở làng này. Tôi cần sự giúp đỡ của ông.”
Trưởng làng im lặng, đôi mắt nhìn sâu vào cô, như đang cân nhắc. Rồi ông ra hiệu cho họ vào nhà, đóng cánh cửa sau lưng. Không gian bên trong vẫn giữ nguyên kiểu cũ: bàn ghế gỗ, tấm thảm sờn rách, ánh sáng yếu hắt từ đèn dầu.
Ông ngồi xuống, giọng trầm: “Những gì chị muốn biết… không dễ dàng. Ngôi làng này… có quá khứ không thể nói hết bằng lời. Có những người đã mất tích, có những lời nguyền… và chị, con gái của Linh, không thể tránh khỏi việc đối mặt với nó.”
Linh cảm thấy tim nhói lên. Một phần cô sợ hãi, nhưng phần khác lại tò mò: “Ông có thể cho tôi biết ai liên quan, ai đã mất tích, và lý do?”
Trưởng làng thở dài: “Tôi chỉ có thể nói từng chút một. Cách đây nhiều năm, có một nhóm người tìm hiểu về lời nguyền trong làng, và họ… biến mất một cách bí ẩn. Cha mẹ chị từng cố gắng che giấu điều đó, để bảo vệ chị. Nhưng giờ chị đã trở về, sự thật sẽ dần hé lộ.”
Linh lắng nghe, tim đập nhanh. Mỗi chi tiết ông nói ra đều khiến cô cảm giác như bước sâu hơn vào một mê cung tối tăm, nơi mỗi ngóc ngách đều ẩn chứa nguy hiểm.
Sau cuộc trò chuyện với trưởng làng, Huy đề nghị họ đi thăm một vài người dân khác – những người từng biết cha mẹ cô và biết về những vụ mất tích. Họ ghé qua nhà một người đàn bà lớn tuổi, gương mặt nhăn nheo, ánh mắt lạ thường. Bà nhìn Linh chăm chú, rồi thở dài: “Chị trở về… là chuyện khó tránh. Những gì chị tìm kiếm… không phải ai cũng sống sót để biết.”
Linh nhíu mày, giọng run run: “Có chuyện gì xảy ra trong làng? Ai đã mất tích? Và… lời nguyền đó thực sự là gì?”
Bà lắc đầu, giọng nghiêm: “Tôi không thể nói hết. Chỉ biết rằng, ngôi nhà cũ kia… nơi cha mẹ chị sống… nó giữ lại quá khứ, và bóng tối luôn chực chờ những ai tò mò. Chị nên cẩn thận.”
Linh cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô nắm chặt tay Huy, cảm giác sợ hãi lẫn tò mò dâng lên. “Tôi không thể bỏ cuộc. Tôi phải tìm ra sự thật.”
Huy đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị: “Chị sẽ không một mình. Chúng ta sẽ đối mặt với tất cả.”
Họ tiếp tục đi dọc làng, hỏi thăm từng người dân. Mỗi câu chuyện lại hé lộ một mảnh ghép rùng rợn: một người mất tích khi đi vào rừng cấm; một gia đình biến mất sau một đêm bão tố; một số người nghe thấy tiếng thì thầm kỳ quái từ căn nhà cũ.
Khi họ trở về nhà vào buổi chiều, trời đã tối dần. Ánh sáng vàng nhạt từ cửa sổ tạo ra những bóng dài, rung rinh trên sàn nhà. Linh cảm giác như căn nhà vẫn đang quan sát, vẫn theo dõi mọi bước đi của cô.
Đột nhiên, từ ngoài hiên, một tiếng động mạnh vang lên – cánh cổng sắt rung lên, như bị ai đó đẩy mạnh. Linh giật mình, tim đập dồn dập. Huy bước tới, giọng trầm: “Ở lại đây. Tôi sẽ kiểm tra.”
Chỉ vài phút sau, Huy quay lại, ánh mắt nghiêm trọng: “Không có ai ngoài đó… nhưng cảm giác như… có thứ gì đó đang quan sát chúng ta.”
Linh cúi đầu, thở hắt ra, cảm giác rùng rợn trào lên. Một phần trong cô muốn bỏ chạy, nhưng phần khác lại khao khát khám phá: sự thật đang ở ngay trước mắt, và cô phải đối mặt.
Buổi tối, họ ngồi trước lò sưởi cũ, ánh lửa nhấp nhô hắt lên những bức tường phủ bụi. Linh mở cuốn nhật ký, đọc lại những manh mối mà ngày hôm nay thu thập được. Huy ngồi cạnh, đôi mắt dõi theo cô, ánh sáng lửa chiếu lên khuôn mặt, làm nổi bật những đường nét nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự dịu dàng.
Một khoảnh khắc im lặng, Linh ngẩng đầu, mắt chạm mắt Huy. Tim cô nhói lên, một cảm giác vừa sợ hãi vừa rung động. Cô biết rằng, trong bóng tối bao trùm căn nhà và ngôi làng, Huy là điểm tựa duy nhất khiến cô cảm thấy bình yên.
Đột nhiên, từ ngoài hiên, tiếng cọt kẹt vang lên lần nữa, mạnh hơn trước. Linh và Huy cùng đứng dậy, ánh mắt dõi theo bóng tối. Tiếng thì thầm vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng: “Linh… đừng….”
Huy nắm chặt tay cô, giọng trầm: “Chị không sợ chứ? Chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau.”
Linh gật đầu, cảm giác sợ hãi giảm đi một phần, nhường chỗ cho sự quyết tâm. Cô biết rằng, mỗi hiện tượng kỳ bí, mỗi bí mật được hé lộ sẽ dẫn họ đến sự thật về lời nguyền và quá khứ gia đình cô.
Đêm đó, Linh ngủ không yên. Mỗi tiếng gió, mỗi tiếng động trong nhà đều khiến cô tỉnh giấc. Nhưng cô cũng biết rằng, với Huy bên cạnh, cô không còn đơn độc. Dù bóng tối và lời nguyền có bao trùm, cô sẽ không rút lui.
Và trong bóng tối của ngôi làng, Linh nhận ra một điều quan trọng: mọi bí mật, một khi được hé lộ, sẽ thay đổi mọi thứ – cả cuộc đời cô và những người xung quanh.
Hết chương 5.