ngôi làng bóng tối

Chương 6: Bóng Ma Và Bí Mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, gió lạnh thổi rít qua khe cửa sổ, khiến căn nhà cũ kỹ rùng mình kêu cót két. Linh nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà tối om, tim đập nhanh. Cô không thể nào ngủ được sau một ngày đi điều tra trong làng – những câu chuyện về vụ mất tích, về lời nguyền, và ánh mắt đầy nghi vấn của dân làng đã ám ảnh cô suốt cả buổi chiều.

Huy ngồi bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo bóng tối ngoài hiên, tay cầm cuốn sổ ghi chú. Anh lặng lẽ quan sát Linh, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy nghiêm nghị. “Chị không ngủ được sao?” – giọng anh trầm, nhẹ như gió.

Linh thở dài, ôm gối vào ngực. “Tôi… không thể quên những gì nghe được trong làng. Có quá nhiều chuyện rùng rợn… và tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.”

Huy đặt cuốn sổ xuống, tiến lại gần, đặt tay lên vai cô. “Chị không phải một mình. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật cùng nhau. Bắt đầu từ những manh mối nhỏ nhất.”

Linh nhìn anh, tim nhói lên. Cảm giác vừa sợ hãi vừa an toàn khiến cô khó lòng phân định. Cô biết rằng, trong bóng tối bao trùm căn nhà, Huy là điểm tựa duy nhất giúp cô vững vàng.

Sáng hôm sau, Linh quyết định trở lại căn phòng bí ẩn tầng hai – nơi cô và Huy tìm thấy những lá thư cũ và bức ảnh của cha mẹ cô với nhóm người lạ. Một cảm giác thúc giục từ bên trong khiến cô không thể chần chừ.

Huy đi cùng, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta phải cẩn thận. Có thể có điều gì đó đang theo dõi chúng ta.”

Khi họ mở cánh cửa, căn phòng hiện ra trong ánh sáng yếu, tĩnh lặng đến mức từng tiếng thở cũng vang vọng. Linh bước tới bàn, lật cuốn nhật ký và các lá thư, tìm kiếm những chi tiết mà họ có thể bỏ lỡ.

Đột nhiên, ánh sáng đèn nhấp nháy, bóng tối dường như đặc quánh lại. Linh cảm nhận luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tóc dựng đứng. Một tiếng thở dài vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng, như từ ngay bên tai cô: “Linh… đừng….”

Cô giật mình, quay sang Huy. Anh bước lại gần, đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Bình tĩnh. Chúng ta sẽ không sợ. Điều quan trọng là tìm ra manh mối.”

Linh nhìn kỹ bức ảnh cũ trên bàn, nhận ra một chi tiết mới – một người trong nhóm có ánh mắt lạnh lùng, đứng lùi ra phía sau, như đang che giấu điều gì. Cô chợt nhớ những lời dân làng nói: “Có người đứng sau mọi lời nguyền…”

Cô lật nhanh các lá thư, ghép nối từng chi tiết với các vụ mất tích trong làng. Một bức thư nhắc đến một “người đứng sau bóng tối”, thường xuất hiện trước những vụ biến mất, và để lại dấu vết khó nhận biết. Linh nhíu mày, cảm giác tim mình như ngừng đập: kẻ đứng sau lời nguyền… có thể vẫn còn sống, và đang quan sát cô.

Huy nhìn cô, giọng trầm: “Chúng ta vừa tìm ra manh mối đầu tiên. Nhưng phải cực kỳ cẩn thận. Đây không chỉ là quá khứ… mà là hiện tại.”

Cảm giác rùng rợn càng dâng lên khi tiếng động lạ vang lên từ góc phòng. Một chiếc ghế cũ đung đưa, mặc dù không có ai chạm vào. Linh nuốt khô cổ họng, tay run run cầm cuốn nhật ký. Huy tiến tới, đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Đừng sợ. Tôi sẽ không rời chị.”

Trong khoảnh khắc ấy, Linh nhận ra một điều kỳ lạ – dù sợ hãi bao trùm, trái tim cô lại ấm lên vì Huy. Một cảm giác gần gũi, tin tưởng, và cả rung động khó tả nảy sinh.

Bất chợt, một luồng gió mạnh quét qua, cuốn bay các lá thư và cuốn nhật ký khỏi bàn. Tiếng thì thầm vang lên rõ hơn, như nhiều giọng nói cùng hòa lại: “Linh… rời đi… đừng tìm…”

Linh đứng giữa căn phòng, tim đập dồn dập, tay run rẩy. Nhưng cô không rút lui. Một phần vì tò mò, một phần vì quyết tâm tìm hiểu sự thật. Huy nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng quyết đoán: “Chị không một mình. Chúng ta sẽ đối mặt.”

Họ thu dọn các lá thư, ghi chú từng chi tiết, nhưng sự kiện kinh dị chưa dừng lại. Từ phía tủ sách cũ, một tiếng động lớn vang lên – như có vật gì đó rơi xuống sàn. Linh giật mình, ánh mắt dõi theo. Một chiếc hộp gỗ cũ mở ra tự nhiên, hé lộ bên trong là một mảnh giấy rách, có dòng chữ nguệch ngoạc: “Tôi đang theo dõi chị…”

Linh cảm thấy tim mình nhói lên. Huy nhìn mảnh giấy, ánh mắt nghiêm trọng: “Chúng ta không còn an toàn trong căn nhà này. Có ai đó… hoặc thứ gì đó… đang theo dõi từng bước đi của chị.”

Một cảm giác lạnh sống lưng trào lên, nhưng Linh không rút lui. Cô biết rằng, nếu muốn tìm ra kẻ đứng sau lời nguyền, cô phải đối mặt với nguy hiểm trực tiếp. Huy đứng bên, đôi tay chắc chắn đặt trên vai cô, làm cô cảm giác như có thể chống lại mọi bóng tối.

Cả hai quyết định tiếp tục khám phá căn phòng. Linh phát hiện một cánh cửa nhỏ phía sau tủ sách, gần như bị giấu kín. Khi mở ra, họ nhìn thấy một lối đi hẹp dẫn xuống tầng hầm tối om, ẩm mốc, mùi nấm mốc nồng nặc. Ánh đèn pin trên tay Huy chiếu vào bức tường, làm lộ ra những ký hiệu kỳ quái được khắc bằng tay – những biểu tượng mà Linh chưa từng thấy.

“Những ký hiệu này…” – Linh thốt lên, cảm giác tim đập nhanh. “Chúng… giống như một loại bùa chú, hay một dấu hiệu cho lời nguyền?”

Huy nhìn kỹ, ánh mắt sắc bén: “Chắc chắn đây là manh mối. Ai đó đã từng dùng những ký hiệu này để điều khiển bóng tối, hoặc cảnh báo người khác. Đây là dấu vết đầu tiên dẫn đến kẻ đứng sau lời nguyền.”

Bất chợt, từ sâu trong tầng hầm, một tiếng thì thầm vang lên rõ rệt: “Đừng đi sâu… nếu không muốn chết…” Linh giật mình, tim đập dồn dập. Nhưng lần này, cô không lùi bước. Cô nhìn Huy, ánh mắt quyết tâm: “Chúng ta phải đi tiếp. Tôi cần biết sự thật.”

Huy nắm tay cô, giọng trầm: “Đúng. Chúng ta sẽ cùng nhau.”

Cả hai bước xuống tầng hầm, từng bước đi vang vọng, ánh sáng pin chập chờn trên những bức tường ẩm mốc. Mùi nấm mốc càng nồng nặc, khiến không gian trở nên rùng rợn hơn bao giờ hết. Từng ký hiệu trên tường như đang dõi theo họ, từng tiếng thở dài vang lên từ bóng tối khiến Linh cảm giác như có ai đó lẩn khuất gần đó.

Khi tiến sâu vào, họ phát hiện một căn phòng nhỏ, cũ kỹ và tối om. Trên bàn là những vật dụng cũ, các lá thư, và một cuốn sổ đặc biệt – có vẻ như là nhật ký của kẻ đứng sau lời nguyền. Linh chạm tay vào cuốn sổ, tim đập mạnh: cô biết rằng những gì họ sắp phát hiện sẽ thay đổi tất cả.

Huy đứng cạnh, ánh mắt chăm chú: “Chúng ta đang đứng trước manh mối lớn nhất từ trước đến nay. Đây có thể là chìa khóa để hiểu lời nguyền và tìm ra kẻ đứng sau.”

Trong khoảnh khắc im lặng, Linh nhận ra một điều: dù bóng tối và nguy hiểm bao quanh, có Huy bên cạnh, cô cảm giác mạnh mẽ hơn, can đảm hơn. Tình cảm giữa họ – vừa dịu dàng vừa tiềm ẩn – bắt đầu nảy nở rõ rệt, hòa cùng quyết tâm tìm ra sự thật.

Và trong bóng tối của căn nhà cũ, Linh tự nhủ: “Dù hiểm nguy có bao trùm, dù bóng tối có rình rập, tôi sẽ không lùi bước. Sự thật đang ở ngay trước mắt… và tôi sẽ tìm ra nó.”

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×