ngôi làng bóng tối

Chương 7: Giải Mã Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tầng hầm tối om, mùi nấm mốc nồng nặc và không khí đặc quánh như muốn nuốt chửng mọi ánh sáng. Linh đứng bên cạnh Huy, tay run run cầm chiếc đèn pin, mắt dõi theo những ký hiệu kỳ lạ trên bức tường. Từng đường nét khắc nghiêng, rối rắm, khiến cô cảm giác như chúng đang “thở” và chuyển động theo bước chân của họ.

Huy quỳ xuống, dùng tay chạm vào các ký hiệu, ánh mắt tập trung. “Những ký hiệu này… giống như một dạng mật mã cổ. Nếu giải được, chúng ta sẽ hiểu được cách thức hoạt động của lời nguyền.”

Linh nhìn chăm chú, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết. “Nhưng… có quá nhiều chi tiết lạ. Tôi sợ… nếu chúng ta giải sai, sẽ gặp nguy hiểm.”

Huy đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị: “Chúng ta phải thử. Chỉ có tìm ra sự thật mới bảo vệ được chính mình và gia đình chị.”

Họ bắt đầu ghi chú, phân tích từng ký hiệu, so sánh với những tài liệu trong cuốn nhật ký của mẹ Linh và cuốn sổ tìm thấy trong tầng hầm. Qua nhiều giờ đồng hồ, từng mảnh ghép dần lộ ra: những ký hiệu là cảnh báo, nhưng đồng thời cũng là hướng dẫn – nếu hiểu đúng, có thể mở ra bí mật về lời nguyền; nếu hiểu sai, có thể bị bóng tối trừng phạt.

Đột nhiên, một luồng gió mạnh quét qua tầng hầm, làm ánh sáng đèn pin nhấp nháy. Linh giật mình, tay run rẩy. Tiếng thì thầm vang lên từ các góc tối: “Đừng… đừng tiếp tục…”

Huy tiến lại gần, nắm chặt tay cô: “Chị bình tĩnh. Chúng ta cùng nhau. Không có gì làm chị sợ cả.”

Một tiếng động mạnh vang lên từ phía sau – một chiếc hộp rơi xuống sàn, hé lộ một vật thể cũ. Linh cúi xuống, tim đập nhanh. Đó là một chiếc vòng tay bằng bạc, khắc những ký hiệu giống trên tường. Cô nhận ra rằng đây chính là vật liên kết giữa quá khứ và lời nguyền hiện tại.

Huy nhìn chiếc vòng, ánh mắt sắc bén: “Người đứng sau lời nguyền… chắc chắn đã sử dụng những vật này để điều khiển mọi thứ. Đây là manh mối quan trọng.”

Linh cầm chiếc vòng trên tay, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Một phần sợ hãi trào lên, nhưng một phần tò mò và quyết tâm lấn át. Cô biết rằng nếu muốn giải mã lời nguyền, họ phải đi sâu hơn vào tầng hầm, tìm ra tất cả các vật dụng và ký hiệu liên quan.

Huy mở cánh cửa nhỏ dẫn vào căn phòng bí ẩn phía sâu tầng hầm. Ánh sáng đèn pin hắt lên những bức tường ẩm mốc, làm lộ ra nhiều ký hiệu hơn nữa, xen lẫn các mảnh giấy rách, bút tích cũ kỹ và vài bức ảnh phai màu.

Linh bước vào, cảm giác tim đập dồn dập. Một phần trong cô muốn bỏ chạy, nhưng phần khác thúc giục cô tiến lên. Huy nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định: “Chúng ta cùng nhau. Chị không sợ đâu.”

Họ bắt đầu phân tích từng ký hiệu, ghép nối với những dữ liệu có được từ nhật ký, bức ảnh và vật dụng cũ. Qua nhiều giờ, từng manh mối dần hé lộ: lời nguyền không chỉ là truyền thuyết; nó được tạo ra và duy trì bởi một con người – một kẻ đã sống trong bóng tối, thao túng mọi thứ từ sau hậu trường.

Bất chợt, tiếng bước chân vang lên, không rõ từ đâu. Linh giật mình, tim đập mạnh. Huy đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Bình tĩnh. Không có gì ngoài chúng ta.”

Nhưng tiếng bước chân không dừng lại. Nó dần tiến lại gần, đều đặn và nặng nề. Linh cảm giác như một luồng khí lạnh bao trùm, thổi qua từng sợi tóc, len lỏi vào cơ thể. Cô siết tay Huy, mắt mở to nhìn bóng tối.

Một bóng mờ xuất hiện từ cuối tầng hầm – hình dáng mờ ảo, không rõ mặt mũi, nhưng dáng đi lại nặng nề và rùng rợn. Linh nuốt khô cổ họng, tim đập dồn dập. Huy bước tới, đứng chắn trước cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Đừng sợ. Tôi sẽ bảo vệ chị.”

Bóng mờ tiến lại gần, và một tiếng thì thầm vang lên, vừa quen vừa lạ: “Các ngươi… không được phép…”

Linh cảm giác toàn thân lạnh buốt, nhưng cô không lùi bước. Cô nhìn Huy, ánh mắt quyết tâm: “Chúng ta phải biết sự thật. Không thể sợ hãi mãi.”

Huy nắm chặt tay cô, đôi mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc vừa sợ hãi vừa tin tưởng. Một cảm giác ấm áp lan tỏa, xoa dịu phần nào nỗi sợ hãi. Cả hai bước tới, ánh sáng đèn pin hắt lên bóng mờ, làm lộ ra những chi tiết kỳ quái: ký hiệu trên tường phản chiếu ánh sáng, tạo thành các hình ảnh khó hiểu, như đang “giao tiếp” với họ.

Linh nhận ra rằng những ký hiệu này không chỉ là cảnh báo, mà còn là hướng dẫn – nếu hiểu đúng, có thể mở ra bí mật về kẻ đứng sau lời nguyền. Cô ghép nối các chi tiết với các lá thư, cuốn nhật ký, và bức ảnh cũ. Dần dần, một bức tranh toàn cảnh hiện ra: kẻ đứng sau lời nguyền là một người từng sống trong làng, am hiểu về các hiện tượng siêu nhiên, và đã thao túng mọi thứ từ nhiều năm trước.

Nhưng trước khi họ kịp hoàn tất, bóng mờ bất ngờ lao tới gần, tiếng thì thầm vang lên dữ dội: “Các ngươi… phải dừng lại… nếu không…”

Huy kéo Linh lùi lại, ánh mắt nghiêm trọng: “Chúng ta phải giữ bình tĩnh. Chỉ cần giữ được lý trí, chúng ta sẽ không bị nó khống chế.”

Linh thở hắt ra, tim vẫn đập dồn dập. Cô biết rằng, từng bước trong tầng hầm này đều nguy hiểm, nhưng mỗi bước cũng dẫn họ đến sự thật. Tình cảm giữa họ, vừa dịu dàng vừa tiềm ẩn, khiến cô cảm giác mạnh mẽ hơn, can đảm hơn để đối mặt bóng tối.

Họ đứng giữa căn phòng, ánh sáng đèn pin nhấp nháy trên các ký hiệu, trên bức ảnh và cuốn sổ, tạo ra những bóng hình kỳ quái trên tường. Tiếng thì thầm vẫn vang vọng, nhưng Linh và Huy không lùi bước. Họ biết rằng, để giải mã lời nguyền và tìm ra kẻ đứng sau, họ phải đối mặt trực tiếp với bóng tối.

Và trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, Linh nhận ra một điều quan trọng: dù hiểm nguy có bao trùm, dù bóng tối có rình rập, cô sẽ không rút lui. Sự thật đang ở ngay trước mắt… và cô sẽ tìm ra nó – cùng Huy bên cạnh.

Hết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×