Đêm xuống, căn nhà cũ chìm trong bóng tối đặc quánh, chỉ còn ánh sáng vàng nhạt từ những chiếc đèn dầu. Linh và Huy ngồi trước những ký hiệu trên tường tầng hầm, mắt chăm chú, tay cầm bút chì và giấy để ghi chú từng chi tiết. Sau nhiều giờ phân tích, họ bắt đầu thấy một quy luật: những ký hiệu không chỉ là cảnh báo, mà còn là bản đồ dẫn đến một vật thể hoặc một bí mật ẩn giấu.
Huy nheo mắt, ánh sáng đèn pin chiếu lên những ký hiệu khắc nghiêng: “Nếu chúng ta ghép tất cả các ký hiệu lại, chúng ta sẽ tìm ra nơi chứa vật gì đó quan trọng – có thể là chìa khóa của lời nguyền.”
Linh thở hắt ra, tim đập dồn dập. Cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi trào lên. “Nhưng… nếu sai một chi tiết, liệu… liệu nó có nguy hiểm không?”
Huy đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị: “Chúng ta phải thử. Không tìm ra sự thật thì không bao giờ an toàn được.”
Cả hai bắt đầu ghép nối các ký hiệu, cẩn trọng từng chi tiết. Những ký hiệu trên tường, các mảnh giấy rách, bút tích trong cuốn nhật ký – tất cả đều hòa thành một bản đồ dẫn đến căn phòng nhỏ phía sâu tầng hầm mà họ chưa từng mở.
Khi Linh đặt mảnh cuối cùng của bản đồ, một tiếng “rắc” vang lên, và cánh cửa cũ mở ra tự nhiên, hé lộ một căn phòng tối om, mùi ẩm mốc nồng nặc. Huy bật đèn pin, chiếu sáng vào căn phòng, làm lộ những vật dụng cũ kỹ: hộp gỗ, bức ảnh phai màu, và một chiếc bàn gỗ phủ bụi. Trên bàn là một cuốn sổ dày, bìa da mòn, bên trong chứa nhiều ghi chú kỳ quái, ký hiệu và các biểu tượng siêu nhiên.
Linh tiến lại gần, tay run run cầm cuốn sổ. Cảm giác lạnh sống lưng trào lên, tóc dựng đứng. Một luồng khí lạnh quét qua tầng hầm, làm ánh sáng đèn pin nhấp nháy. Tiếng thì thầm vang lên yếu ớt: “Không được… không được mở…”
Huy nắm chặt tay cô, giọng trầm: “Chúng ta không sợ. Chúng ta sẽ biết sự thật.”
Linh mở cuốn sổ, từng trang giấy cũ rách hiện ra trước mắt. Những dòng chữ nguệch ngoạc, ký hiệu lạ, và vài bức vẽ mô tả các hiện tượng siêu nhiên khiến cô rùng mình. Nhưng quan trọng nhất là dòng chữ đầu tiên: tên một người – Người đứng sau lời nguyền – một kẻ am hiểu về các hiện tượng siêu nhiên, sống ẩn mình trong làng từ nhiều năm trước.
Huy đọc lớn, giọng nghiêm trọng: “Đúng như những gì chúng ta nghi ngờ. Kẻ đứng sau lời nguyền không phải một truyền thuyết – hắn là con người, và vẫn còn sống.”
Linh cảm giác tim mình nhói lên. “Nhưng… hắn là ai? Tại sao lại nhắm vào gia đình tôi?”
Huy lật từng trang sổ, mắt chăm chú: “Chúng ta sẽ tìm ra. Những ghi chú này… hé lộ cả quá trình hắn tạo ra lời nguyền, và những người từng đối đầu đã biến mất một cách bí ẩn.”
Bỗng nhiên, từ phía góc phòng, một bóng mờ di chuyển nhanh, rồi biến mất. Linh giật mình, tay run rẩy. Tiếng thì thầm vang lên, lần này rõ ràng hơn: “Các ngươi… không được phép….”
Huy đứng chắn trước Linh, giọng trầm: “Bình tĩnh. Chúng ta không một mình, và chúng ta sẽ không để nó dọa chúng ta.”
Bóng mờ xuất hiện trở lại, lần này rõ hơn – hình dáng cao, mơ hồ, mặt ẩn trong bóng tối. Linh cảm giác toàn thân lạnh buốt, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng cô không lùi bước. Ánh mắt dõi theo Huy, và sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy an toàn hơn.
Huy cầm đèn pin, chiếu thẳng vào bóng mờ, giọng nghiêm: “Chúng ta biết ai đang đứng sau. Nếu muốn tiếp tục, hắn phải đối mặt với sự thật – như chúng ta.”
Bóng mờ không biến mất, nhưng tiếng thì thầm giảm dần. Linh nhận ra rằng họ đã chạm đến giới hạn của lời nguyền – nếu họ dám đối mặt và giải mã đúng các ký hiệu, bóng tối sẽ không còn quyền kiểm soát.
Cả hai đứng trước cuốn sổ, ghi chú từng chi tiết, từng manh mối. Linh cảm nhận sự gắn kết kỳ lạ với Huy – một phần vì anh là điểm tựa, một phần vì họ cùng nhau đối mặt với hiểm nguy. Cảm giác rung động trong cô dâng lên, khiến tim vừa sợ hãi vừa ấm áp.
Sau nhiều giờ căng thẳng, họ cuối cùng giải mã xong bản đồ ký hiệu đầu tiên. Nó dẫn họ đến một hầm nhỏ dưới tầng hầm, nơi cất giữ một vật thể quan trọng – một chiếc hộp bằng gỗ, khắc đầy ký hiệu cổ, bên trong chứa những vật dụng dùng để thực hiện lời nguyền.
Linh cầm hộp, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Huy nhìn cô, giọng trầm: “Đây là bằng chứng. Và cũng là chìa khóa để hiểu lời nguyền.”
Bỗng nhiên, từ phía tầng hầm, một cơn gió mạnh quét qua, làm ánh sáng đèn pin nhấp nháy, và bóng mờ xuất hiện rõ ràng hơn. Nó lao tới gần, tiếng thì thầm vang lên: “Ngươi… không được phép…”
Huy kéo Linh lùi lại, giọng nghiêm: “Đứng yên. Chúng ta sẽ không sợ.”
Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, Linh nhận ra một điều: dù hiểm nguy bao trùm, dù bóng tối rình rập, cô sẽ không rút lui. Cô và Huy, cùng nhau, sẽ giải mã lời nguyền, tìm ra kẻ đứng sau, và đối mặt với bóng tối một lần và mãi mãi.
Họ mở chiếc hộp, bên trong là những vật dụng kỳ quái: bùa chú, đồ cũ, và một tấm bản đồ ghi chép chi tiết các vụ mất tích trong làng, kèm tên những người liên quan. Mỗi vật dụng, mỗi ký hiệu đều cho thấy một quá trình tỉ mỉ của kẻ đứng sau lời nguyền, và nguy hiểm vẫn chưa kết thúc.
Linh cảm nhận sự run rẩy trong cơ thể, nhưng trái tim cô cũng tràn đầy quyết tâm. Cô nhìn Huy, đôi mắt đầy niềm tin: “Chúng ta sẽ tìm ra sự thật… cùng nhau.”
Huy nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Đúng vậy. Không ai bị bỏ lại phía sau.”
Trong bóng tối của tầng hầm, Linh và Huy biết rằng họ vừa chạm đến bí mật kinh hoàng đầu tiên – và mọi thứ phía trước còn nguy hiểm hơn. Nhưng với nhau, họ cảm thấy can đảm hơn bao giờ hết, sẵn sàng đối mặt với bóng tối, lời nguyền, và cả kẻ đứng sau.
Hết chương 8.