“Có những buổi chiều dài hơn thời gian — không phải vì kim đồng hồ đứng yên, mà vì lòng người thôi không còn muốn đi đâu nữa.”
Ánh sáng buổi sáng hôm ấy dịu hơn thường lệ. Sương mỏng phủ quanh những ngọn đồi như một tấm voan bạc. An mở cửa sổ, để gió lùa qua, hương oải hương tràn vào phòng — hương thơm nhẹ và lạnh như hơi thở của một ký ức xa. Cô rót cho mình một tách trà hoa cúc, ngồi nơi bậu cửa, nhìn xuống thung lũng tím nhạt. Tiếng chim hót xa xa, tiếng bánh xe lăn của ai đó ngoài đường nhỏ. Một bình yên chưa từng có.
Cô đã ở đây được hơn một tuần. Những đêm đầu, cô vẫn giật mình thức dậy giữa khuya, trong đầu đầy hình ảnh thành phố — ánh đèn xe, tiếng người cãi vã, khuôn mặt anh ta quay đi giữa mưa. Nhưng dần dần, không gian nơi đây như đang tẩy rửa từng góc tâm trí cô. Sự im lặng không còn đáng sợ, mà trở thành nơi trú ngụ.
Sáng nay, An định xuống làng mua ít bánh mì và mật ong. Khi bước ra cổng, cô bắt gặp Gabriel đang đứng bên hàng rào, tay cầm giỏ hoa oải hương vừa cắt. Anh nhìn cô, khẽ gật đầu, nụ cười nhạt như gió lướt trên mặt nước.
“Chào buổi sáng,” An cất tiếng trước, nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút ngại ngần.
“Chào cô. Trà của cô thơm quá, tôi ngửi thấy từ bên kia hàng rào,” Gabriel nói, giọng trầm và ấm, đôi mắt anh ánh lên một thứ bình yên lạ.
An khẽ bật cười. “Trà hoa cúc thôi mà. Còn anh, đang thu hoạch à?”
“Ừ. Oải hương đang vào mùa tốt nhất. Cần người giúp không?”
“Chắc không đâu. Nhưng nếu anh cần người hái phụ thì… tôi rảnh.”
Cả hai cùng cười. Một khoảng im lặng dễ chịu trôi qua, chỉ còn lại tiếng gió. Gabriel nhìn An một thoáng rồi nói:
“Chiều nay có lễ hội nhỏ ở làng. Họ sẽ nướng bánh, chơi nhạc và thắp đèn. Cô nên đi, không khí ở đó khác hẳn — ấm áp hơn nhiều.”
An hơi do dự. Đã lâu rồi cô không tham gia bất kỳ lễ hội nào. Ở thành phố, cô từng tránh xa mọi đám đông. Nhưng ánh mắt Gabriel khiến cô chợt nghĩ — có lẽ đã đến lúc thử bước ra khỏi lớp vỏ cô đơn ấy.
Buổi chiều, khi hoàng hôn tràn xuống thung lũng, An khoác chiếc váy trắng đơn giản, thắt một dải lụa tím quanh eo. Cô đến lễ hội, nơi những ngọn đèn giấy treo dọc theo con đường đá, những đứa trẻ chạy quanh với tiếng cười giòn tan. Mùi bánh nướng lan trong không khí, hòa cùng hương oải hương dịu nhẹ.
Cô nhìn thấy Gabriel ở quầy bánh, đang trò chuyện với ông chủ tiệm. Anh trông tự nhiên hơn mọi lần — nụ cười hiện rõ, dáng vẻ bớt lạnh lùng. Khi bắt gặp cô, anh chỉ khẽ gật đầu, rồi chìa ra một chiếc bánh mật ong.
“Cho cô. Bánh của làng này ngon nhất đấy.”
“Cảm ơn. Anh không ăn à?”
“Tôi ăn rồi. Giờ tôi chỉ… ngắm người khác thưởng thức thôi.”
Câu nói khiến An hơi ngẩn người. Cô cắn một miếng bánh, vị ngọt tan dần, hòa cùng tiếng nhạc guitar du dương giữa không gian rực sáng ánh đèn. Cô bỗng nhận ra mình đang mỉm cười — nụ cười thật sự đầu tiên sau nhiều tháng.
Lễ hội kéo dài đến tận khuya. Khi mọi người ra về, gió từ đồi thổi xuống, mang theo hương hoa và hơi lạnh. Gabriel đi cùng An một đoạn. Cả hai im lặng, chỉ nghe tiếng côn trùng và bước chân trên cỏ.
“Cô thấy thế nào?” anh hỏi.
“Giống như… được sống lại một phần đã quên,” An đáp khẽ. “Lâu lắm rồi tôi mới thấy mình không cần phải mạnh mẽ nữa.”
Gabriel nhìn cô. “Đôi khi, người ta chỉ cần dừng lại một chút để nhận ra mình không hề mất tất cả.”
An quay sang anh. Trong ánh trăng, gương mặt anh hiện lên rõ hơn — đường nét mạnh mẽ, đôi mắt ẩn chứa điều gì đó sâu thẳm, như mang một câu chuyện khác mà cô chưa biết. Nhưng cô không hỏi. Có những điều nên để gió nói thay.
Khi về đến ngôi nhà nhỏ, An bật đèn, nhìn quanh căn phòng gỗ ấm cúng. Cô đặt giỏ oải hương trên bàn, rót thêm trà. Hương hoa, hương trà và ký ức hòa quyện trong không gian. Cô mở cửa sổ, gió ùa vào, làm rung những dải rèm tím nhạt. Ở đâu đó dưới chân đồi, ánh đèn nhà Gabriel vẫn còn sáng.
An nhắm mắt, nghe tiếng gió qua rặng hoa như lời thì thầm: “Mọi vết thương đều có hương thơm của sự hồi sinh.”
Sáng hôm sau, cô dậy sớm hơn thường lệ. Bầu trời vàng nhạt, mặt trời như vừa được đánh thức. Cô viết vài dòng trong cuốn sổ tay:
“Mỗi người đều có một mùa oải hương của riêng mình. Tôi không biết khi nào hoa của tôi nở, nhưng hôm nay, có lẽ… nó đã bắt đầu.”
Cô mỉm cười. Ngoài kia, Gabriel đang buộc những bó hoa oải hương thành từng chùm. Tiếng dao cắt đều đặn, tiếng gió reo, tiếng lòng khẽ rung — và giữa hương hoa tím ngát, một mối dây vô hình đang được dệt nên, nhẹ nhàng, kiên nhẫn, bền bỉ như chính nhịp thở của đất trời Provence.
Hương oải hương không chỉ là mùi thơm — mà là lời thì thầm của những tâm hồn từng vỡ vụn, đang dần học cách yêu thương trở lại.