ngôi nhà cổ huyền bí

Chương 3: Những lời cảnh báo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ phủ bụi của ngôi nhà cũ, hắt lên sàn gỗ loang lổ. Tôi vẫn còn cảm giác lạnh sống lưng từ đêm qua. Tiếng bước chân lạ, cánh cửa tự mở đóng, hình bóng mờ thoáng qua… tất cả như đang ám ảnh trong tâm trí tôi.

Nhưng trước hết, tôi phải bình tĩnh. Tôi không thể để những cảm giác hoang tưởng chi phối mình. Tôi quyết định dọn dẹp sơ qua phòng khách, nhặt lại lá khô, quét bụi, và đặt chiếc hộp gỗ cũ vào một góc cố định. “Chỉ là mưa, gió, và sự tưởng tượng mà thôi…” – Tôi tự nhủ.

Khi đang dọn dẹp, bà Tâm – người giúp việc cũ của gia đình, nay đã nghỉ hưu nhưng vẫn ghé thăm khi tôi trở về – bước vào. Bà gầy gò, dáng người nhỏ nhắn nhưng ánh mắt đầy lo lắng.

“Cháu… đêm qua có gì xảy ra sao?” – Bà hỏi, giọng run run.

Tôi cười gượng. “Chỉ là vài tiếng động lạ thôi, bà Tâm. Có lẽ… do nhà cũ, gió, hoặc thú vật.”

Bà Tâm lắc đầu, đôi mắt trở nên nghiêm trọng hơn. “Nhà này… không đơn giản đâu. Nhiều người trước đây đã nghe tiếng bước chân, thấy bóng mờ, và thậm chí… có người bị thương, mất tích. Cháu phải cẩn thận.”

Tôi nheo mắt, vừa cảm giác lạnh sống lưng vừa hơi bực mình. “Mất tích sao? Bà đừng nói những chuyện ma mị ấy. Cháu biết nhà cũ này lâu ngày không ai ở, nhưng chẳng lẽ… ma quỷ sẽ làm hại cháu?”

Bà Tâm lắc đầu, đôi tay run run nắm lấy mép bàn. “Cháu… đừng coi thường. Những hiện tượng kỳ lạ không phải lúc nào cũng thấy được bằng mắt thường. Có thứ tồn tại mà chúng ta không thể hiểu. Hồn ma ở đây… chưa yên nghỉ, và cháu… cháu là người sống đầu tiên trở lại nhà này sau nhiều năm.”

Tôi thở dài, cố trấn an bản thân. “Bà Tâm, cháu tin bà… nhưng cháu cũng phải tự kiểm chứng. Nếu có gì thật sự, cháu sẽ biết. Cháu không thể cứ sống trong sợ hãi mà không làm gì.”

Bà Tâm nhìn tôi, đôi mắt ánh lên vẻ tiếc nuối pha lẫn cảnh báo. “Cháu đừng để lòng hiếu kỳ dẫn lối. Nhà này… từng có nhiều câu chuyện đau lòng. Có những thứ… cháu sẽ không thể nào bỏ qua nếu đã thấy.”

Sau khi bà Tâm rời đi, tôi đứng lặng trong phòng khách. Lời cảnh báo vẫn vang vọng trong tâm trí: “Những thứ cháu sẽ thấy… không phải ai cũng sống sót để kể lại.” Tôi lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ rùng rợn.

Buổi chiều, cậu bạn thân – Minh – lái xe từ thị trấn về thăm tôi. Minh là người thực tế, luôn đưa ra lời khuyên dựa trên lý trí. Khi bước vào ngôi nhà, Minh nhìn quanh, nhíu mày.

“Ôi trời… nhà này vẫn còn nguyên… và tối như hang động. Cậu chắc chắn muốn sống ở đây sao?” – Minh thở dài.

Tôi cười, cố trấn an: “Ừ, chỉ là nhà cũ thôi mà. Không có gì ghê gớm đâu.”

Nhưng Minh không chịu thua. “Nhớ đêm qua cậu gọi điện thoại cho tớ hốt hoảng, nói nghe tiếng bước chân. Tớ khuyên cậu rồi, đừng ở một mình trong ngôi nhà này. Có lẽ… chúng ta nên gọi thầy hoặc ai đó am hiểu phong thủy, ma quỷ gì đó, để kiểm tra.”

Tôi nhún vai, hơi bực mình: “Minh, cháu không tin mấy chuyện đó. Cứ để cháu tự xử lý. Nếu có gì, cháu sẽ biết mà.”

Minh trợn mắt, có phần bất lực. “Cậu cứ cứng đầu, nhưng nhớ… nhà này không phải trò đùa. Đừng nghĩ mình là người dũng cảm, vì đôi khi, hiếu kỳ sẽ dẫn đến nguy hiểm thật sự.”

Tối đến, tôi vẫn còn nôn nóng khám phá ngôi nhà. Nhưng khi ánh sáng điện bập bùng, tôi nghe tiếng cửa mở ra đóng lại, tiếng bước chân len lén qua hành lang. Tim tôi đập thình thịch. Tôi định gọi Minh, nhưng điện thoại không có sóng. Chỉ còn lại tôi và bóng tối của ngôi nhà.

Tôi ngồi bên chiếc hộp gỗ, nhặt lên bức thư vàng ố trong hộp. Chữ viết mờ nhạt, khó đọc, nhưng tôi vẫn cố gắng decipher. Lời cảnh báo của bà Tâm và Minh vang vọng trong đầu: “Đừng hiếu kỳ… đừng tin bản thân là bất khả chiến bại.”

Một tiếng thở dài thoảng qua, tôi giật mình. Không gian tĩnh lặng, nhưng từng chi tiết đều trở nên sống động: cánh cửa rung nhẹ, tiếng bước chân nhỏ nhịp nhàng, như có ai đang đi quanh phòng, quan sát tôi. Tôi lặng im, không dám thở mạnh.

Và rồi, từ bóng tối, một giọng thì thầm khe khẽ vang lên: “Tại sao… cậu không nghe?”

Tôi ngỡ ngàng, nhìn quanh, nhưng không thấy ai. Tim tôi đập nhanh, nhưng một phần trong tôi vẫn muốn tiếp tục khám phá. Tôi biết, lời cảnh báo của bà Tâm và Minh không thể phủ nhận được, nhưng sự hiếu kỳ và tò mò… mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ.

Đêm đó, tôi không ngủ. Tiếng bước chân, tiếng cửa mở ra đóng lại, và những thì thầm mơ hồ, cứ theo tôi suốt đêm, nhắc nhở tôi rằng: ngôi nhà này không đơn giản. Và những lời cảnh báo – dù tôi không muốn tin – lại dần trở nên chính xác hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×