ngôi nhà có ma, nhưng ma lại bị tôi ám

Chương 3: Nồi Cơm Của Bà Hằng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau hai tuần sống cùng ba hồn ma, tôi bắt đầu nhận ra một điều: ma cũng có tính cách riêng như người sống. Có ma vui tính, ma lười biếng, ma biết nấu ăn ngon, và cũng có ma… mê phim ngôn tình hơn cả tôi.

Mà tiêu biểu nhất trong nhà này – không ai khác ngoài bà Hằng, “đầu bếp âm phủ”.

1. Mùi cơm thơm mỗi sáng

Mỗi sáng, tôi thức dậy đều nghe tiếng cơm sôi “tách tách” trong bếp. Không cần nhìn, tôi biết ngay ai làm.

Lần đầu tiên tôi hỏi:

– Cô Hằng ơi, sao cô vẫn nấu hoài vậy? Cô đâu cần ăn đâu mà.

Một giọng nữ trung niên vang lên, hiền như mẹ:

“Người dương còn đói, người âm sao yên được. Cơm có hồn, ăn vào mới ấm.”

Câu nói ấy khiến tôi im bặt.

Tôi bước vào bếp, thấy trên bàn là mâm cơm nóng hổi: cá kho, canh cải, chén mắm ớt. Mùi thơm dịu dàng đến lạ.

Mỗi lần ngửi mùi ấy, tim tôi lại nhói – như thể có ai đó trong quá khứ từng chăm tôi bằng chính hương vị này.

Tôi ăn trong yên lặng, rồi chắp tay nói khẽ:

– Cảm ơn cô.

Lần đầu tiên, khói bếp cuộn tròn thành hình trái tim nhỏ trước mặt tôi. Tôi bật cười:

– Cô còn biết thả tim à? TikTok dạy à?

“Học của Ghosty đấy,” bà đáp.

– Trời đất, ma bây giờ văn minh thật.

2. Ghosty và cú quay trending

Buổi trưa hôm đó, tôi vừa ăn xong thì điện thoại reo.

Kênh “Ma Nhà Tôi” đạt 500.000 lượt theo dõi.

Video mới nhất: “Bữa cơm âm dương – món ăn có linh hồn”, quay cảnh bàn cơm nghi ngút khói, tôi ngồi ăn một mình, còn phía sau lưng lờ mờ hiện ba bóng trắng.

Caption:

“Không ở một mình, chỉ là người khác không thấy họ thôi.”

Phần bình luận bùng nổ:

– “Hiệu ứng tốt ghê!”

– “Ủa filter gì mà chân thật quá vậy?”

– “Đề nghị anh làm vlog dạy cách sống chung với ma.”

Tôi cười méo xệch.

– Ghosty, mày xóa đi giùm tao, kẻo mai tao được báo đăng là ‘Người ở chung với cõi âm’ đó!

“Không được, đang trending mà,” giọng Ghosty vang lên trong loa laptop.

– Mày còn bật mic luôn hả?

“Phải tương tác mới lên view chứ!”

Tôi thở dài, nhưng cũng không giấu được nụ cười. Căn nhà 13B giờ chẳng khác nào studio đa vũ trụ: tôi là diễn viên, còn ma là ekip sản xuất.

3. Bà Hằng kể chuyện cũ

Tối hôm ấy, tôi bật nhang cắm ở bàn thờ nhỏ, ngồi đối diện bếp – nơi bà Hằng thường hiện ra bằng hơi khói.

– Cô Hằng, cô mất lâu chưa?

Khói cuộn lại, thành hình người phụ nữ mặc áo bà ba, dáng mảnh, mắt hiền.

“Tính ra… hơn hai mươi năm rồi.”

– Sao cô không đi đầu thai?

“Chưa đủ duyên. Còn món nợ nhỏ ở trần gian.”

– Nợ gì ạ?

“Nợ lời xin lỗi.”

Tôi im lặng. Một lúc sau, bà nói tiếp:

“Ngày đó, cô có một cô học trò thực tập, hiền lắm, tên Linh. Nó thuê phòng trọ sau nhà này. Cô quý nó như con. Nhưng có một hôm… cô lỡ kể bí mật của nó cho người ta nghe. Rồi mọi chuyện tệ đi.”

Bà dừng lại, giọng khẽ run:

“Cô chết không yên vì điều đó.”

Tôi sững người. Linh. Là cô gái ấy.

Bà Hằng biết Linh từ trước – và chính căn nhà này từng là nơi họ sống cạnh nhau.

– Bí mật gì vậy cô?

“Chuyện tình của nó. Với một người đàn ông đã có vợ.”

Căn phòng trở nên lạnh ngắt. Tôi nghe tiếng gió rít qua khe cửa, như có ai đó đang lắng nghe.

4. Hồi ức từ cuốn sổ

Tôi mở cuốn sổ Linh để lại, lật trang thứ mười. Có đoạn ghi:

“Cô Hằng tốt với mình, nhưng cô ấy không hiểu. Khi cô kể chuyện đó ra, anh ấy giận, bảo mình phá vỡ đời anh. Mình sợ, mình bỏ trốn. Nhưng… họ tìm đến.”

Ngay bên dưới là vệt mực nhòe như bị nước mắt làm lem.

Tôi khẽ khép sổ, mắt cay cay.

Nếu Linh bị hại thật, thì bà Hằng đang sống trong tội lỗi không thể siêu thoát.

Tôi hỏi:

– Cô có muốn tôi giúp cô nói lời xin lỗi không?

“Muộn rồi con ạ. Linh không tha cho cô đâu.”

Giọng bà nghẹn lại, rồi tan biến trong làn khói.

Chỉ còn lại mùi cơm nóng còn vương, ấm áp và buồn.

5. Linh xuất hiện

Đêm đó, tôi nằm mơ.

Trong mơ, căn nhà 13B sáng rực. Tôi thấy Linh ngồi ở bàn ăn, đối diện là bà Hằng. Giữa họ là nồi cơm đang sôi, hạt cơm nhảy tung trong làn hơi trắng.

Linh cúi đầu, giọng lạnh lùng:

“Cô đã nói, con không muốn ai biết. Sao cô vẫn nói?”

Bà Hằng khóc:

“Cô xin lỗi, cô chỉ muốn giúp.”

“Cô giúp bằng cách giết con à?”

Một cơn gió lạnh ập tới. Tôi choàng dậy, tim đập mạnh.

Trên bàn – nồi cơm điện vẫn cắm, nắp bung ra, hạt cơm văng đầy bàn. Nhưng đáng sợ nhất: dưới nắp nồi là tấm ảnh Linh – cháy sém viền, ướt đẫm nước.

Tôi hét khẽ:

– Trời đất… ma mà biết úp ảnh trong nồi cơm!?

Nhưng khi bình tĩnh lại, tôi biết – đó không phải trò đùa. Có ai đó đang gửi tín hiệu.

6. Cuộc nói chuyện giữa hai thế giới

Tôi lấy hết can đảm, thắp nhang, gọi cả hai:

– Cô Hằng, Linh, nếu hai người còn giận nhau thì cứ nói. Con ở đây nghe hết. Đừng làm cơm nổ nữa, con sợ nồi điện cháy nhà.

Khói nhang xoắn lại, hai hình bóng dần hiện ra: một người lớn, một cô gái trẻ. Không khí đặc quánh, ánh đèn nhấp nháy.

“Cô xin lỗi con…” – bà Hằng nghẹn ngào.

“Con không trách cô.” – Linh đáp, giọng buồn.

“Thật chứ?”

“Nhưng con không thể đi. Anh ta vẫn ngoài kia.”

Tôi chen vào:

– Là người tên Phan?

Linh gật đầu, đôi mắt đẫm nước.

“Hắn chưa chết. Hắn trốn. Và hắn mang theo một thứ của em.”

– Thứ gì?

“Một lá bùa.”

Bà Hằng chợt run rẩy:

“Không… lá bùa đó cấm em siêu thoát. Hắn phong ấn em vào căn nhà này để giấu tội. Nếu lá bùa không bị phá, Linh sẽ mãi ở đây.”

Cả người tôi lạnh toát.

Một người đàn ông – thầy phong thủy – giết cô gái, rồi phong ấn hồn cô vào nhà?

Nghe như phim, nhưng mọi dấu hiệu đều khớp.

7. Dấu hiệu mới

Hôm sau, tôi mang nồi cơm ra rửa. Bên trong lòng nồi, khắc một hàng chữ nhỏ như ai đó viết bằng móng tay:

“Dưới sàn bếp.”

Tôi lập tức cạy gạch chỗ đó. Bên dưới là một phong bì cũ, chứa mảnh bùa vàng bị rách đôi, dính máu khô.

Tôi run tay lấy điện thoại chụp hình. Nhưng camera không thể bắt nét – màn hình cứ nhiễu, lóe sáng.

Một dòng tin hiện ra dù tôi chưa hề mở app:

“Đừng động vào. Hắn đang nhìn.”

Tôi ném điện thoại xuống, tim đập như trống.

Ngay lúc đó, đèn nhà vụt tắt, chỉ còn ánh sáng từ bếp gas lóe lên.

Trong ánh sáng ấy, Linh đứng đó – không cười, không khóc – chỉ khẽ nói:

“Hắn biết rồi.”

Tôi hỏi, lắp bắp:

– Biết… biết cái gì?

“Rằng anh đang tìm hắn.”

Rồi cô tan biến.

8. Bữa cơm cuối cùng của bà Hằng

Ba ngày sau, mâm cơm sáng không còn xuất hiện nữa.

Không còn mùi canh chua, không còn tiếng nồi cơm sôi.

Tôi cảm giác căn nhà trống rỗng lạ thường.

Tối, tôi gọi mãi mà không thấy bà Hằng trả lời. Chỉ có gió lùa lạnh buốt.

Tôi bước vào bếp – và thấy nồi cơm cuối cùng, còn ấm.

Trên nắp nồi dán một tờ giấy, chữ viết vội:

“Cô đi nhé. Cảm ơn con đã cho cô bữa cơm cuối cùng.”

Tôi khựng lại.

– Cô đi đâu?

Không ai đáp.

Một làn khói mỏng cuộn quanh bàn ăn, tan dần vào ánh đèn.

Tôi hiểu. Bà Hằng đã được tha thứ.

Tôi ngồi xuống, xúc một muỗng cơm. Nước mắt tự nhiên rơi.

Cơm vẫn ấm, nhưng lòng tôi lạnh.

Lần đầu tiên tôi thấy rõ: giữa người và ma, thứ kết nối họ không phải sợ hãi, mà là tình cảm chưa kịp nói ra.

9. Ký ức trong hơi khói

Đêm đó, tôi ngồi một mình trong căn bếp tối, bật cây nến nhỏ.

Ngọn lửa bập bùng, và tôi thấy bóng Linh hiện ra phía sau, mờ như khói.

– Cô Hằng đi rồi đó, Linh.

“Em biết. Cô ấy xứng đáng được yên.”

– Còn em thì sao?

“Em chưa thể.”

Linh ngồi xuống bên cạnh tôi, tay chạm nhẹ vào nồi cơm, mắt xa xăm.

“Ngày đó, em cũng từng nấu cho hắn ăn. Một bữa cơm cuối cùng. Hắn nói ngon, rồi tối đó… em chết.”

– Hắn là Phan?

“Ừ. Hắn muốn phong ấn hồn em để lấy may cho công việc. Người ta gọi là ‘lấy âm nuôi dương’. Em chỉ là một món đồ tế.”

Tôi siết chặt tay.

– Anh hứa sẽ giúp em thoát khỏi hắn.

“Đừng hứa. Hắn không phải người thường.”

– Anh cũng đâu phải người bình thường nữa đâu. Anh đang sống với ma mà.

Linh bật cười – nụ cười đầu tiên tôi thấy ở cô.

“Em thích anh nói vậy.”

10. Lời hứa trong căn nhà

Tôi lấy lại mảnh bùa rách, đặt lên bàn thờ.

– Từ hôm nay, nhà này không còn là nơi hắn giữ em nữa. Đây là nhà của tất cả chúng ta.

Gió nổi lên, nến chao đảo, khói trắng xoắn quanh mảnh bùa.

Một tia sáng lóe, rồi lá bùa cháy rực.

Giọng Linh vang lên trong làn khói:

“Cảm ơn anh.”

Tôi ngẩng lên – hình bóng cô mờ dần, rồi tan biến, chỉ còn mùi hương nhài thoang thoảng.

Tôi tưởng mọi chuyện kết thúc.

Nhưng khi quay lại, trên bàn ăn, có dòng chữ mới khắc sâu vào mặt gỗ:

“Anh phá phong ấn, nhưng hắn chưa biến mất.”

11. Dư âm sau cơn mưa

Sáng hôm sau, trời hửng. Tôi ra ngoài mua đồ ăn. Người bán hàng xóm nhìn tôi rồi hỏi:

– Cậu ở căn 13B hả?

– Dạ.

– Hôm qua có người tới đó, mặc đồ đen, hỏi thăm cậu. Tôi tưởng người nhà cậu.

Tôi khựng lại.

– Mặt ông ta sao cô?

– Gầy, trắng bệch, cười kỳ lắm. Mắt đỏ.

Tôi thấy lạnh gáy.

Trở về nhà, cửa mở sẵn. Trong phòng, trên bàn là một tờ giấy lạ, chữ viết nghiêng nghiêng:

“Đừng xen vào chuyện âm. Hãy để họ yên, nếu không, người tiếp theo… sẽ là anh.”

Bên cạnh tờ giấy là một nồi cơm – mới nấu, còn bốc khói.

Nhưng lần này, không có mùi thơm.

Chỉ có mùi tanh của máu.

12. Kết thúc chương 3

Tôi đứng lặng giữa căn bếp. Mưa lại rơi. Tiếng giọt nước nhỏ tí tách xuống sàn.

Bà Hằng đã đi, nhưng ai đã nấu nồi cơm này?

Linh không thể, cô đã tan biến.

Vậy chỉ còn một khả năng…

Tôi ngẩng lên nhìn cái quạt trần. Nó đang quay ngược chiều.

Bóng một người đàn ông mờ mịt thoáng qua trong gương.

Hắn mỉm cười.

“Chào cậu, Minh. Giờ tới lượt cậu rồi.”

Tôi lùi lại, tay run. Gió thổi mạnh, cửa sập đánh “rầm!”.

Ngọn nến tắt ngúm.

Chỉ còn mùi cơm khét và hơi lạnh tràn khắp căn nhà.

Tôi biết – cuộc chiến giữa âm và dương giờ mới bắt đầu.

Và tôi, kẻ tưởng chỉ thuê nhà giá rẻ, đã vô tình mở cửa cho một linh hồn khác quay về.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×