Tôi từng nghĩ sau khi phong ấn của thầy Phan bị phá, cuộc sống sẽ yên ổn.
Nhưng tôi đã lầm.
Thứ đáng sợ hơn ma, chính là mạng Internet lúc nửa đêm.
1. Video “tự đăng”
Ba ngày sau sự kiện “cái quạt”, tôi bắt đầu sống lại cuộc sống bình thường. Sáng dậy, ăn mì tôm, tối bật phim xem, thi thoảng nói chuyện với Ghosty – hồn ma nghiện TikTok.
Tất cả dường như đã ổn. Cho đến sáng thứ tư.
Điện thoại báo:
“Kênh Ma Nhà Tôi vừa đăng video mới.”
Tôi khựng lại.
– Gì nữa đây? Tui có đăng đâu!
Mở lên xem – tiêu đề là:
“Họ chưa đi. Hắn vẫn ở đây.”
Video mở đầu bằng hình ảnh tôi đang ngủ, góc quay từ trần nhà. Sau vài giây, bóng một người đàn ông mặc áo dài đen xuất hiện ở cuối giường. Hắn nhìn thẳng vào camera, nở nụ cười.
Ở phần cuối clip, dòng chữ đỏ hiện lên như được viết bằng máu:
“Trả lại ta.”
Tôi rùng mình, tắt ngay điện thoại.
Ghosty bay lượn quanh tôi, giọng run:
“Tui thề không phải tui post! Có ai đó đang dùng kênh của tui…”
– “Của chúng ta chứ! Giờ kênh đó hơn ba triệu follow rồi!” – tôi đáp.
“Không phải chuyện đùa đâu Minh, tui kiểm tra log rồi. IP lạ. Không phải IP người dương.”
Tôi trợn mắt.
– Ý mày là… mạng có ma!?
“Ừ. Ma công nghệ. Cõi âm cũng có wifi mà, mày tưởng?”
Tôi cứng họng. Ma mà còn biết hack kênh thì thật sự nhân loại không còn cơ hội sống sót.
2. Tin nhắn từ tài khoản đã chết
Tối hôm đó, tôi nhận tin nhắn trên TikTok từ một tài khoản tên @Linh_13B.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn:
“Anh ơi, đừng tin video đó.”
Tôi sững người.
– Linh!? Em nhắn cho anh thật à?
Không có hồi đáp.
Nhưng vài giây sau, tin nhắn thứ hai hiện lên:
“Em bị kẹt. Có người đang giả em.”
Màn hình bỗng giật mạnh, chữ méo đi, biến thành hàng loạt ký tự vô nghĩa.
Rồi điện thoại tắt nguồn.
Một tiếng cạch vang lên từ phía bếp.
Tôi quay lại – cửa tủ lạnh bật mở. Bên trong, màn hình điện thoại cũ (mà tôi từng vứt) sáng lên, phát lại đoạn video tôi vừa xem.
Giọng đàn ông trầm vang lên:
“Ngươi tưởng phá phong ấn là hết sao? Ngươi đã mở cổng rồi.”
Tôi nuốt nước bọt.
– Thầy Phan…?
“Không. Thầy của hắn.”
3. Thế lực phía sau
Tôi tìm lại cuốn sổ Linh để lại. Ở trang cuối, có vài dòng chữ mà tôi chưa từng để ý vì mực đã nhòe:
“Hắn chỉ là công cụ. Có kẻ khác đứng sau. Kẻ đó thu hồn qua mạng.”
Thu hồn qua mạng!?
Tôi bật laptop, kiểm tra lại dữ liệu kênh TikTok. Trong mục “người theo dõi”, có hàng trăm tài khoản… không có ảnh đại diện, không tên, chỉ là dãy số ngẫu nhiên.
Khi tôi click vào, trang hiển thị:
“Người dùng đã chết.”
Tôi thẫn thờ.
– Ghosty, coi nè!
“Trời đất! Đây là hồn kỹ thuật số! Chúng theo dõi mày thật!”
– “Nghĩa là sao?”
“Mỗi video mày up, mấy người đó xem – họ bị hút năng lượng. Ai tạo ra kênh này từ đầu?”
– “Ờ… tao.”
“Sai. Tao nhớ hồi đầu kênh tự hiện khi mày dọn vào nhà. Có thể chính Linh đã lập. Hoặc kẻ nào khác dùng nó làm cửa kết nối.”
Tôi im lặng.
Trong đầu hiện lên câu nói của Linh trong mơ: “Cánh cửa chỉ đóng khi không còn ai nhớ.”
Phải chăng, vì hàng triệu người đang xem video của tôi – họ đang nuôi sống lời nguyền?
4. Buổi phát trực tiếp
Ngày hôm sau, tôi quyết định thử.
Tôi bật livestream lúc 11 giờ đêm, tự giới thiệu:
– Xin chào mọi người, hôm nay tôi sẽ kể về chuyện ma có thật của chính mình.
Viewer tăng lên nhanh chóng. Bình luận bay ào ào:
– “Anh kể đi!”
– “Anh có thật sự sống chung với ma không?”
– “Thầy Phan là ai?”
Tôi bắt đầu kể lại toàn bộ – từ lúc thuê nhà, gặp ma, cho tới phá phong ấn.
Ngay khi tôi nhắc đến tên “Phan”, màn hình livestream tự tối lại, âm thanh méo mó.
Một giọng nói khác chèn vào, lạnh như kim loại:
“Đừng gọi tên ta.”
Cả khán giả hoảng loạn. Bình luận ngập tràn emoji kinh hãi.
Tôi hét:
– Ai đang can thiệp vào luồng phát!?
Ghosty hét qua tai nghe:
“Cúp stream đi! Có tín hiệu từ phía âm!”
Nhưng tôi chưa kịp tắt, màn hình sáng bừng. Một khuôn mặt mờ ảo xuất hiện sau lưng tôi – đôi mắt đỏ rực, môi nở nụ cười kỳ dị.
Phía dưới hiện dòng chữ:
“Truyền nhân của Phan.”
5. Người xem bị “ám”
Sáng hôm sau, báo mạng đầy tin:
“Hàng loạt người xem livestream ‘Ma Nhà Tôi’ gặp hiện tượng kỳ lạ: điện thoại tự mở, tiếng khóc vang giữa đêm.”
Một cô gái ở Bình Dương bình luận:
“Tôi chỉ xem 5 phút, sau đó thấy bóng người trong gương.”
Một người khác nói:
“Tôi nghe giọng đàn ông hỏi ‘Linh đâu?’ khi đang ngủ.”
Tôi choáng váng. Không chỉ tôi bị ảnh hưởng – lời nguyền đã lan ra ngoài thế giới thật.
Ghosty tái mét:
“Mày vô tình biến mạng xã hội thành cánh cổng mới rồi, Minh ơi.”
– “Giờ làm sao đóng lại?”
“Phải tìm nơi khởi đầu – video đầu tiên của kênh. Nơi ‘cổng’ được mở.”
6. Video gốc
Tôi lục lại kho dữ liệu. Video đầu tiên đăng cách đây sáu tháng – ngày tôi dọn vào căn nhà 13B, tiêu đề:
“Xin chào, tôi là Minh, và tôi đang sống trong nhà của người đã chết.”
Tôi khẳng định chưa từng quay video đó.
Mở ra xem – hình ảnh mờ mờ, quay từ góc bếp. Tôi thấy mình bước vào nhà, cười nói: “Rẻ quá, hy vọng không có ma.”
Phía sau, trong bóng tối, Linh đang đứng, nhìn thẳng vào ống kính.
Tôi toát mồ hôi.
– Video này… ai quay!?
Ghosty run run:
“Chính cô ấy. Ngày mày ký hợp đồng thuê nhà, cô ấy đã nhập vào máy quay. Cổng mở từ lúc đó.”
Ở cuối clip, giọng Linh vang lên nhỏ xíu:
“Nếu ai xem video này, hãy giúp tôi ra khỏi đây.”
Và hàng triệu người đã xem.
7. Cổng kết nối
Tôi nhận ra, mỗi lượt xem, mỗi lượt chia sẻ đều khiến Linh “hiển hiện” rõ hơn – nhưng đồng thời, cũng nuôi lớn thế lực kia.
Tôi nói với Ghosty:
– Chúng ta phải đóng kênh. Xóa hết video.
“Không dễ. Phần mềm đã tự tạo vòng lặp. Cứ xóa, nó sẽ đăng lại.”
– “Vậy phải dùng cách khác – cách của người âm.”
Tôi lấy chuỗi hạt vỡ của thầy Phan, buộc dây đỏ nối lại.
– Mày từng nói cõi âm có wifi. Vậy tao sẽ gửi ‘gói tín hiệu âm’ ngược lại.
“Mày định làm pháp ảo thuật à!?”
– “Không, là… exorcism online.”
Ghosty phá lên cười.
“Mày đúng là con người đầu tiên trừ tà bằng Internet đấy!”
8. Trừ tà kỹ thuật số
Nửa đêm, tôi kết nối laptop, bật livestream lần cuối.
– Xin chào mọi người. Hôm nay, tôi sẽ đóng lại cánh cửa này. Ai đang xem, hãy cầu mong bình an cho Linh.
Ngọn nến bên cạnh bập bùng, ánh sáng nhấp nháy theo nhịp tiếng gõ phím của tôi.
Tôi đọc câu chú Linh dạy, rồi gõ lệnh “Xóa tất cả video”.
Màn hình rung mạnh, rồi hiện dòng chữ:
“Không thể xóa. Tài khoản thuộc quyền sở hữu: @Linh_13B.”
Giọng Linh vang lên qua loa:
“Anh không cần xóa. Hãy để mọi người nhớ em.”
– “Nhưng em sẽ bị kẹt mãi trong mạng!”
“Em đã chọn. Ít ra, ở đó, em được thấy ánh sáng.”
Màn hình bừng sáng.
Hàng triệu bình luận tràn tới:
“Linh, em là ai?”
“Tôi nghe thấy tiếng khóc thật.”
“Cô ấy đẹp quá…”
Ánh sáng từ laptop lan tỏa, tạo thành vòng tròn trắng bao quanh tôi.
Ghosty thì thào:
“Cô ấy đang tan vào mạng.”
Tôi đưa tay chạm vào màn hình. Một luồng hơi lạnh lan ra, rồi dần ấm lên.
Giọng Linh yếu dần:
“Cảm ơn anh. Nếu có kiếp sau, em muốn được sống lại – không phải trong nhà, mà… bên anh.”
Màn hình tắt.
9. Sau cùng, chỉ còn lại im lặng
Sáng hôm sau, kênh “Ma Nhà Tôi” biến mất khỏi Internet.
Không ai tìm thấy, không bản sao, không dữ liệu.
Truyền thông gọi đó là “vụ hack kỳ lạ nhất năm”.
Tôi lặng người nhìn laptop trống rỗng. Trong ổ cứng, chỉ còn lại một tệp duy nhất:
“linh_lastmessage.mp4”
Tôi mở ra.
Màn hình đen. Rồi một giọng nữ vang lên, nhẹ như hơi thở:
“Cảm ơn vì đã cho em một nơi để được nhớ.”
Video kết thúc bằng hình trái tim vẽ bằng tro nhang.
Tôi ngồi rất lâu.
Không biết nên khóc hay cười.
10. Cái kết mở
Buổi tối, tôi ra hiên, nhìn gió lay những tán cây.
Căn nhà 13B bây giờ yên bình đến lạ.
Không tiếng quạt, không bóng người.
Tôi bật TV – kênh tin tức đưa tin về một pháp sư trẻ mất tích ở miền Bắc, nghi ngờ liên quan tới “lời nguyền TikTok”.
Tôi cười nhạt. Có lẽ trò chơi giữa người và ma chưa bao giờ kết thúc thật sự.
Khi tôi chuẩn bị đi ngủ, điện thoại reo. Một thông báo mới:
“Tài khoản @Linh_13B đã theo dõi bạn.”
Tôi khựng lại.
Màn hình hiển thị ảnh đại diện: một bông hoa nhài trắng.
Tôi khẽ nói:
– Ừ, anh biết mà. Em vẫn chưa đi đâu.
Ở góc phòng, ngọn nến tự cháy sáng lên, ánh lửa lung linh như nụ cười của ai đó.