Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ. Màn hình điện thoại vẫn sáng xanh, thông báo “@Linh_13B đã theo dõi bạn” nằm chễm chệ như một câu nói đùa mà tôi không dám cười.
Tôi ngồi bật dậy, khẽ nói vào không khí:
– Linh… em về thật à?
Không ai đáp. Căn nhà 13B im thít, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường gõ từng nhịp khô khốc, tích… tắc…, chậm và đều như nhịp tim của người vừa tỉnh mộng.
Tôi mở TikTok. Tài khoản @Linh_13B có ảnh đại diện là một bông hoa nhài trắng. Không clip, không bio. Chỉ có một dòng bio duy nhất hiện lên vài giây rồi biến mất như glitch:
“Đừng để ánh sáng tắt.”
Tôi dụi mắt, tưởng mình hoa mắt. Refresh lại – bio trống trơn.
– Ghosty, mày còn online chứ?
Một đốm sáng lơ lửng ngoài cửa sổ lao vèo vào, xoáy thành một con mắt pixel to đùng trên màn hình TV (đúng, đó là cách Ghosty “xuất hiện” khi nó muốn làm màu).
“Có mặt! Minh gọi là có ngay. Có gì mà khó ở thế?”
– Linh follow tao lại.
“Cũng bình thường mà… Ủa, khoan, lại hả? Kênh biến mất rồi mà?”
– Ừ. Nhưng tài khoản riêng của Linh thì không.
Ghosty im bặt mấy giây, rồi phát ra tiếng “đinh” như thông báo lỗi:
“Kịch bản quen quá… Đây là dạng ‘linh hồn cache’ – dữ liệu ký ức kết tinh thành nhân dạng. Không phải Linh “thật”, nhưng cũng không hoàn toàn giả.”
– Nôm na là… còn Linh hay không?
“Còn một phần. Như mảnh gương. Chạm vào thì thấy khuôn mặt, nhưng đưa tay xuyên qua chỉ gặp khoảng không.”
Tôi thở dài. Xòe lòng bàn tay, tôi vẫn cảm được hương nhài mờ mỏng như sương. Mùi hương đó không phải do đánh lừa khứu giác. Nó có thật – chạm vào trí nhớ của tôi như một que diêm chạm vào tim bấc.
– Nếu chỉ là mảnh gương… có cách nào ghép lại không?
Ghosty xoay vòng trên màn hình, tạo thành biểu tượng dấu hỏi khổng lồ:
“Ghép lại thành người sống thì không. Nhưng ghép lại thành lời tạm biệt tử tế… thì có.”
– Được. Tui chọn cái sau.
Trong bóng tối, có tiếng gió thoảng qua, mang theo mùi nhài đậm hơn một nhịp.
1) Tin nhắn rơi từ… trần nhà
Sáng sớm, tôi vừa kéo cửa thì phịch! – một phong bì rơi từ trần nhà xuống chân. Bì thư vàng, dán kín, đề tên người nhận: “Minh – 13B”. Tôi sờ và nhận ra mặt giấy hơi lạnh như vừa được lấy ra từ ngăn đông tủ lạnh.
Bên trong là một tấm ảnh chụp tôi và Linh ngồi cạnh nhau trước bàn ăn – ảnh rõ nét khác hẳn mấy tấm mờ ảo trước đây. Cả hai đều mỉm cười. Tôi chắc chắn 100% chưa từng chụp bức này. Góc chụp từ… giữa không trung.
Mặt sau ảnh, có dòng chữ mảnh:
“Hôm đó không có thật. Nhưng nụ cười là thật. – L”
Tôi ngẩn ngơ ngắm tấm ảnh. Trong đầu vang lên tiếng cuộn phim cũ, lạo xạo lạo xạo. Có thể chúng tôi chưa bao giờ ngồi cạnh nhau như thế ở cùng một “mặt phẳng” hiện thực. Nhưng cái cảm giác ấm áp khi đọc dòng chữ – nó thật.
– Linh, anh hiểu.
Điện thoại rung. Tin nhắn TikTok từ @Linh_13B:
“Nếu anh hiểu, giúp em thắp ánh sáng. Chỉ còn một người theo dõi cuối cùng.”
– Người theo dõi… cuối cùng?
Ghosty “bật phụ đề” lên TV:
“Khi kênh biến mất, mọi follow bị xóa. Nhưng dường như còn lại một tài khoản chưa rời đi. Nếu đóng “khoá” cuối cùng đó, cổng sẽ yên.”
– Tức là phải “unfollow” cuối cùng?
“Không phải unfollow bình thường. Phải đưa người đó về.”
– Về đâu?
“Về nhà của họ. Về ký ức họ thuộc về.”
Tôi rùng mình. Một cuộc “trả người” trên mạng. Một đám rước âm linh số hóa, nhưng vẫn là người – ai đó ở đầu dây bên kia.
2) Tài khoản 0000_0001
Chúng tôi lần theo API (đúng, Ghosty lục code như hacker thật thụ – hóa ra ma cũng biết đọc tài liệu kỹ thuật). Ẩn trong “shadow followers” có một ID kỳ quặc: 0000_0001. Tài khoản không có ảnh, không tên, không clip. Nhưng mục “bio” ẩn có một chuỗi:
“Hà My – 2018 – Chưa kịp nói xin lỗi mẹ.”
Tôi đọc thành tiếng. Cổ họng nghẹn lại như có ai bóp.
– Hà My…?
Ghosty trầm giọng hiếm thấy:
“Có thể là một người xem ngày xưa. Coi video, bị lời nguyền “giữ chân” của bọn thầy kia, rồi… không rút ra được. Dạng “khán giả mắc kẹt”.”
– Phải tìm cô ấy.
“Từ đâu? ID này không gắn email hay số điện thoại.”
Tôi cầm tấm ảnh Linh – chân dung “không có thật” – và bỗng nảy ra một ý:
– Tụi mình không tìm qua danh bạ. Mình tìm qua ký ức.
Ghosty hơi khựng:
“Mày lại định bày trò tâm linh 2.0 hả?”
– Ừ. Em từng nói: “Đừng để ánh sáng tắt.” Vậy hãy thắp nó lên, và hỏi xem ai còn ở lại.
Tôi rút một cây nến trắng, đặt trước màn hình máy tính. Mở OBS, bật một luồng riêng tư – không công khai – chỉ gửi tín hiệu tới ID 0000_0001 qua “cổng” API mà Ghosty bẻ khóa. Trên nền đen, tôi đặt một dòng chữ:
“Hà My, nếu bạn còn nghe thấy, xin hãy trả lời.”
Ngọn nến rung, ánh sáng lắc lư. Tín hiệu gửi đi. Chúng tôi chờ.
Một phút. Năm phút. Mười phút.
Rồi màn hình nhấp nháy. Một chữ “M” hiện lên, run rẩy như tay người vừa khỏi sốt:
“M…ình… ở đây.”
Tôi phì ra một hơi thở mà nãy giờ mới biết mình nín. Mắt Ghosty – à không, cái mắt pixel – mở to.
– Hà My, bạn đang ở đâu?
“Trong bóng tối. Nhìn thấy anh từ rất xa. Mẹ… đang gọi. Nhưng mình không bước tới được.”
– Vì sao?
“Mình… sợ. Mẹ sẽ giận. Mình bỏ nhà đi năm 2018. Sau đó…”
“Mình không dám gọi điện về nữa.”
Tôi nuốt nước bọt. Kỷ nguyên số khiến chúng ta dễ biến mất – chỉ cần đóng máy là thành bóng tối. Nhưng những người ở lại thì sao?
– Mẹ bạn tên gì?
“Bà Tư. Sạp trái cây chợ Hòa Bình.”
Tôi bật dậy, chụp lấy áo mưa.
– Ghosty, đi chợ.
“Bằng… xác người của mày chứ không phải xác tui à?”
– Ờ, tui đi. Còn mày ở nhà giữ luồng cho My.
“Rõ!”