ngôi nhà có ma, nhưng ma lại bị tôi ám

Chương 8: Bức Ảnh Không Có Người Chụp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi đã quen với việc sống trong căn nhà 13B — nơi mọi thứ có thể bật lên dù không ai chạm vào, nơi tin nhắn có thể đến từ cõi âm, và nơi một nụ cười có thể khiến cả bóng tối im lặng.

Nhưng sáng nay, khi mở tủ lạnh lấy chai nước, tôi thấy một phong bì ảnh cũ nằm trong ngăn rau.

Không ai gửi, không ai nhét, và chắc chắn tôi không đặt vào.

Trên phong bì, dòng chữ nghiêng nghiêng:

“Cho người giữ ánh sáng.”

Tôi run tay mở ra.

Bên trong là một chồng ảnh in khổ 10x15 – mực ảnh hơi bạc như được rửa cách đây hàng năm, nhưng điều kỳ lạ hơn:

Trong đó, là tôi, ở những nơi mà tôi chưa từng đến.

1. Những tấm ảnh sai ký ức

Tấm đầu tiên: tôi đang ngồi trong quán cà phê cổ, phía sau là Linh, đang mỉm cười, tay cầm ly cà phê bốc khói.

Tấm thứ hai: tôi đứng trước biển lúc hoàng hôn, còn Linh đang chạy trên cát, tóc bay, nắng đổ vàng.

Tấm thứ ba: chúng tôi ngồi trước cổng căn nhà 13B, ánh đèn hắt ra ấm áp, như một đôi tình nhân bình thường.

Nhưng có điều khiến tôi nổi da gà: tôi không nhớ những khoảnh khắc đó.

– Ghosty! Mày ra coi cái này coi!

Con ma “nhiễu sóng” của tôi xuất hiện, phát sáng mờ mờ như bóng đèn yếu điện.

“Lại có thư tình từ âm giới nữa hả?”

– Không. Là ảnh. Nhưng tao chưa từng chụp mấy tấm này.

Ghosty rà mắt pixel quét một vòng:

“Ảnh này có metadata thật… Ngày chụp ghi 2025-04-02. Nhưng hôm đó mày bị ốm ở nhà cơ mà?”

– Ờ. Tao còn nhớ, hôm đó mày livestream dạy ma dùng filter mèo mà.

“Thì đúng rồi, nên… khoan. Vậy ai cầm máy?”

Cả hai chúng tôi im lặng. Bức ảnh rung nhẹ trong tay tôi, như có luồng điện vô hình chạy qua. Ở góc dưới ảnh, có dòng watermark nhỏ xíu:

“Captured by 13B.”

2. Căn nhà biết chụp ảnh

– “Captured by 13B”… tức là căn nhà chụp hả?

Ghosty xoay vòng, lẩm bẩm:

“Không lạ. Có những nơi hấp thụ ký ức mạnh đến mức… nó ‘in’ lại hình ảnh người sống – như phản xạ tự nhiên.”

– Ý mày là nhà này đang nhớ?

“Ừ. Nhưng có vẻ nó không chỉ nhớ – nó đang dựng lại. Giống như AI học hình khuôn mặt mày rồi render lại ký ức cho đẹp hơn.”

– Trời đất, nhà tao dùng deepfake hả!?

“Phiên bản âm phủ.”

Tôi thở dài, nhưng không cười nổi. Vì trong mỗi tấm ảnh, Linh đều hiện rõ ràng, sống động – đôi mắt, làn da, nụ cười. Quá thật để là ảo.

Nếu đây là “ký ức nhà” – thì căn nhà 13B đang tưởng tượng ra một cuộc sống mà tôi và Linh chưa từng có.

Và tôi sợ.

Vì nếu một ngôi nhà có thể mơ… thì ai đảm bảo nó không thể thay đổi hiện thực?

3. Những bức ảnh mới

Đêm đó, tôi để chồng ảnh trên bàn rồi đi ngủ.

Sáng dậy, có thêm một bức mới nằm trên đầu gối tôi.

Tấm ảnh ghi lại chính khoảnh khắc tôi đang ngủ, góc chụp từ trần nhà.

Nhưng trong ảnh, Linh đang ngồi bên cạnh, nghiêng người nhìn tôi, nụ cười rất khẽ, như muốn chạm vào tóc tôi mà không dám.

Góc dưới tấm ảnh có dòng chữ in mờ:

“Ảnh số 37 – cuối cùng.”

Tôi rùng mình. “Cuối cùng” nghĩa là gì? Ai đang đếm?

4. Giấc mơ nhiễu

Đêm hôm đó, tôi mơ.

Trong mơ, tôi đứng giữa căn phòng tối, xung quanh treo hàng trăm tấm ảnh.

Mỗi tấm là một lát cắt ký ức: tôi và Linh ở chợ, bên bờ sông, trong nhà, ngoài ngõ.

Tất cả đều đẹp – quá đẹp để thật.

Giọng Linh vang bên tai:

“Anh có nhớ hết không?”

– Không. Anh không biết chúng là mơ hay thật nữa.

“Nếu anh tin, chúng sẽ là thật.”

– Còn nếu anh không tin?

“Thì em sẽ biến mất.”

Tôi choàng tỉnh, mồ hôi lạnh.

Trên bàn, chồng ảnh đã xếp lại thành hình trái tim, ở giữa là bức “ảnh cuối cùng” tôi đang ngủ.

Ai đó vừa ở đây.

5. Bà hàng xóm nói thật

Sáng, tôi chạy sang nhà bà hàng xóm già (người từng kể về cô Hằng).

– Cô ơi, nhà này có ai ở trước con không? Ai tên Linh… ngoài cô Hằng ra?

Bà nhìn tôi, mắt đục đục sau lớp kính, thở dài:

– Có chứ. Nhiều người thuê lắm. Nhưng ai ở cũng ngắn. Có cậu chụp ảnh, ở ba tháng rồi mất tích. Cậu đó cũng hay nói… “nhà này biết chụp lại ký ức”.

Tôi nghẹn họng:

– Cậu đó tên gì ạ?

– Hình như cũng là Minh.

Câu trả lời làm tim tôi nhói một nhịp.

– Cô nói sao? Minh?

– Ừ. Tên y như con.

Tôi khụng khiệng bước về. Trong đầu, một suy nghĩ đáng sợ hình thành:

Nếu tôi không phải người đầu tiên tên Minh thuê căn nhà này… thì có thể tôi đang sống lại ký ức của chính người đó.

6. Ký ức lặp lại

Tôi mở laptop xem lại các bức ảnh, phóng to từng chi tiết.

Trong ảnh “chụp tôi đang ngủ”, ở góc gương phòng tắm phản chiếu một người khác – cũng là tôi, nhưng tóc ngắn hơn, áo khác, nét mặt mờ mờ.

Ghosty sững lại:

“Tao thấy rồi. Hai phiên bản.”

– Mày nói sao?

“Nhà này không tạo ảnh… nó đang tái hiện vòng lặp. Mỗi người tên Minh ở đây đều để lại ký ức, và căn nhà ‘ghép’ họ lại thành một người duy nhất.”

– Nghĩa là tao đang trở thành họ?

“Không. Nhưng nếu mày ở lâu, mày sẽ bị… đồng bộ.”

Tôi im lặng.

Ngoài cửa, nắng nghiêng. Một cơn gió nhẹ thổi làm tấm ảnh “biển hoàng hôn” bay xuống sàn. Mặt sau tấm ảnh có hàng chữ nhỏ, run rẩy như người viết đang khóc:

“Nếu anh đọc được dòng này, nghĩa là em đã mất lần nữa.”

Chữ ký: “Linh.”

7. Linh trở lại

Đêm đó, tôi không dám tắt đèn. Nhưng khoảng ba giờ sáng, đèn nhấp nháy rồi tắt.

Trong ánh sáng mờ, Linh đứng ở cuối giường.

Cô không lạnh, không đáng sợ. Ánh mắt cô chỉ… mệt.

– Em đang làm gì vậy Linh?

“Em không làm. Căn nhà làm.”

– Nghĩa là sao?

“Nhà này sống bằng ký ức. Nó sợ quên. Nó giữ lại mọi người bằng hình ảnh. Cả anh, cả em, cả người trước.”

– Và nếu nó giữ được thì sao?

“Thì chúng ta sẽ mãi là những bức ảnh. Không ai thật sự sống, cũng chẳng ai thật sự chết.”

Cô bước lại gần. Bàn tay trong suốt chạm nhẹ vào má tôi.

“Anh có tin em thật không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô.

– Anh không biết nữa. Nhưng anh tin… nụ cười của em là thật.

Cô khẽ cười. Rồi ánh sáng trong căn phòng dịu đi.

8. Tấm ảnh cuối cùng

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy.

Chồng ảnh trên bàn biến mất, chỉ còn một tấm duy nhất:

Tôi và Linh ngồi cạnh nhau bên bậc cửa, ánh nắng chiếu xiên, phía sau là dòng chữ viết bằng phấn:

“Ảnh cuối cùng – lần này, thật sự là cuối.”

Tôi nhìn kỹ: trong ảnh, tôi đang mỉm cười… nhưng là nụ cười mà tôi vừa thực hiện xong vài giây trước đó.

Căn nhà 13B, như một máy ảnh biết chờ đúng khoảnh khắc thật nhất để chụp lại.

Ghosty nhìn qua vai tôi, khẽ nói:

“Nhà đã học được cách tạm biệt rồi đó.”

Tôi gật đầu.

Tôi đặt tấm ảnh lên bàn thờ nhỏ, cạnh cây nến cháy dở.

Mùi nhài lại lan khắp căn phòng – lần này không ma mị, không buồn, chỉ hiền như buổi sáng mùa hạ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×