Sáng hôm ấy, trời xám. Mưa vẫn rơi, dai dẳng như chưa muốn ngừng.
Trên bàn gỗ, cuốn sổ nâu mà Hải để lại nằm im, những trang giấy sũng nước, chữ nhòe thành vệt. An ngồi lặng bên cạnh, đôi tay nắm chặt tách trà nguội lạnh. Mắt cô sưng đỏ, hơi thở đứt quãng.
Minh đứng trước hiên, nhìn cơn mưa trút xuống như lưỡi dao mảnh cắt vào lòng. Anh không nói gì. Mọi lời an ủi lúc này đều vô nghĩa.
Một tiếng “cộp” vang lên. Ông Khải đặt tay lên vai con trai, khẽ nói:
– Mưa rồi cũng tạnh, con à. Nhưng lòng người thì phải tự học cách khô đi.
Minh gật khẽ.
– Con biết. Nhưng sao lại là anh ấy? Người đáng chết đâu phải anh Hải.
Ông Khải thở dài.
– Đời vốn chẳng công bằng. Kẻ hiền thường chịu đòn thay. Nhưng con à, nếu thật sự muốn cho anh ta yên lòng, đừng để cuốn sổ đó rơi vào tay kẻ xấu.
Minh quay lại nhìn bàn. Cuốn sổ nhỏ đó giờ là tất cả những gì Hải để lại — cả một mạng người, cả một lời nhắn “đừng để chúng thắng.”
An khẽ cất tiếng, giọng như sương mỏng:
– Em sẽ mang cuốn sổ này nộp cho công an. Dù thế nào, phải có ai đó chịu trách nhiệm.
Minh lắc đầu.
– Không dễ đâu. Em không hiểu, đằng sau nó là cả một hệ thống. Nếu họ biết em giữ sổ, em sẽ gặp nguy hiểm.
– Em không sợ. Em đã mất đủ rồi.
Cô nói, ánh mắt kiên định nhưng đầy mệt mỏi.
Minh nhìn cô, trong lòng dấy lên một cảm giác vừa khâm phục vừa sợ hãi. Người phụ nữ này, sau bao năm chịu đựng, giờ đã trở thành thép – mảnh, nhưng không thể bẻ gãy.
Chiều, họ ngồi cùng nhau, mở cuốn sổ.
Những trang giấy bên trong ghi chi chít tên, số tiền, và các ký hiệu viết tắt. Có cả những tờ hóa đơn, hợp đồng giả, chữ ký của người trong công ty Trường Minh.
Dòng cuối cùng viết bằng nét chữ của Hải:
“Nếu tôi không còn, hãy trao cuốn sổ này cho người tên Phạm Duy – thanh tra khu vực miền Trung. Ông ấy là người duy nhất từng tin tôi.”
An đọc đi đọc lại dòng chữ, nước mắt rơi lên trang giấy.
– Anh ấy vẫn tin có người tốt trong hệ thống.
– Và giờ, việc còn lại là của chúng ta. – Minh nói khẽ. – Nhưng phải thật cẩn thận.
Cô gật đầu.
– Sáng mai, em sẽ đi Đà Nẵng.
– Anh đi cùng.
– Không. Anh phải ở lại với Linh.
– An…
– Em muốn tự mình làm điều này. Không phải vì thù, mà vì công bằng. Cho anh ấy. Cho cả chúng ta.
Cô nói rồi quay đi, sợ nếu nhìn thêm, nước mắt sẽ rơi.
Đêm.
Tiếng gió rít qua cửa, tiếng mưa đập lên mái ngói cũ. Minh không ngủ được. Trong đầu anh, hình ảnh Hải nằm giữa mưa, ánh mắt trống rỗng trước khi tắt, cứ hiện ra mãi.
Anh nhớ rõ câu cuối cùng của người bạn: “Đừng để chúng thắng.”
Khoảng gần nửa đêm, anh ra hiên. Bất ngờ, từ xa vang lên tiếng xe máy. Một ánh đèn pha quét ngang qua hàng cau, dừng lại trước cổng nhà.
Một người đàn ông trong áo mưa đen đứng đó, mặt khuất sau lớp mũ.
– Anh là Minh?
– Phải.
Người kia rút ra một tấm ảnh. Trong ảnh, là anh và Hải tại bến sông, đêm xảy ra án mạng.
– Anh đã có mặt tại hiện trường. Tôi cần “cuốn sổ.”
Minh nắm chặt nắm đấm.
– Tôi không biết anh nói gì.
– Đừng giả ngu. Nếu anh giao nộp, anh còn đường sống.
– Còn nếu không?
– Cả cô An và con gái cô ta… sẽ phải trả giá.
Hắn nói xong, ném tàn thuốc xuống đất, quay xe đi, để lại vệt khói trắng tan trong mưa.
Minh đứng lặng. Tim anh đập loạn, mồ hôi lạnh ướt lưng.
Không thể chờ đến mai. Họ đã lần ra dấu vết.
Sáng sớm, khi trời vừa hửng, An bước ra khỏi nhà với túi xách. Nhưng Minh đã đứng sẵn ngoài cổng.
– Em không thể đi một mình.
– Anh đã hứa ở lại trông Linh mà.
– Linh đang ở với cha anh. Anh phải đi. Đêm qua có người đến dọa giết em.
An sững lại.
– Họ biết rồi sao?
– Ừ. Không còn thời gian. Đi thôi.
Cô cắn môi, rồi gật đầu.
– Được. Nhưng chúng ta phải đi đường vòng, không để ai theo dõi.
Minh lấy xe máy, chở cô ra quốc lộ. Hai người không nói gì suốt đoạn đường dài. Gió lạnh tạt vào mặt, bụi bay cay mắt.
An ôm chặt túi, trong lòng thấp thỏm. Cô biết, hành trình này có thể là một con đường không về.
Khi đến gần Đà Nẵng, họ dừng ở quán nước ven đường. Bà chủ quán nhìn thấy họ, cười hiền:
– Mưa gió mà còn đi xa vậy, hai đứa?
– Dạ, có việc gấp. – An đáp, giọng nhỏ.
Minh đứng nhìn trời, thấy một chiếc ô tô đen chạy ngang qua, rồi dừng lại ở đầu dốc. Một người bước xuống, ngó quanh.
– Chết rồi. – Anh nói nhanh. – Bọn chúng theo kịp rồi.
An giật mình.
– Giờ làm sao?
– Đi cửa sau. Nhanh lên.
Họ lách qua con hẻm nhỏ sau quán, vòng ra cánh đồng. Đường lầy lội, nước ngập đến mắt cá. Minh dắt xe đi, còn An chạy theo, ướt sũng.
Phía sau, tiếng xe ô tô rồ ga, tiếng người la hét:
– Bắt chúng lại!
Tiếng súng vang lên. Một viên đạn xé gió, cắm xuống bùn sát chân An. Cô thét lên, ngã nhào. Minh kéo cô dậy, chạy tiếp.
– Chạy đi! Nhanh!
Họ lao qua ruộng, mưa xối xả, chân trượt trên bùn. Cuối cùng, họ đến một ngôi nhà hoang bên bờ sông. Minh đẩy cửa, kéo cô vào, thở dốc.
– Chúng ta tạm trốn ở đây.
An run lẩy bẩy, ôm chặt túi vào ngực.
– Em… sợ quá, Minh à.
Anh kéo cô lại, đặt tay lên vai:
– Đừng sợ. Anh ở đây. Anh hứa sẽ không để ai làm hại em nữa.
Cô gật đầu, nước mắt hòa lẫn nước mưa.
Bên ngoài, tiếng xe xa dần. Mưa vẫn rơi, từng giọt như gõ nhịp trên mái tôn.
Trưa.
An mở cuốn sổ, kiểm tra lại. Giấy bị ướt, một vài trang rách góc. Ở cuối, cô phát hiện một tờ giấy nhỏ được kẹp bên trong – nét chữ của Hải.
“Nếu anh Minh đọc được dòng này, nghĩa là tôi không còn. Hãy thay tôi làm điều tôi chưa kịp làm. Đừng để An mang gánh nặng này.
Người đứng sau tất cả là Giám đốc điều hành Trường Minh – Phan Dũng. Hắn có người chống lưng trong bộ máy, nhưng vẫn có kẽ hở. Hãy tìm Phạm Duy – ông ấy nắm bằng chứng.”
Minh nhìn dòng chữ, lòng quặn lại.
– Anh ấy biết trước…
An siết chặt cuốn sổ, giọng run:
– Vậy thì càng phải đi.
Minh gật đầu.
– Đến trụ sở thanh tra khu vực thôi.
Họ đến nơi vào buổi chiều. Tòa nhà cũ kỹ, bảng hiệu bạc màu, ghi: “Thanh tra miền Trung – Văn phòng khu vực.”
Một người đàn ông tầm sáu mươi, tóc bạc, đang đọc báo sau bàn.
An tiến lại, giọng run:
– Dạ, cho hỏi… ông có phải là Phạm Duy không ạ?
Người kia ngẩng lên, ánh mắt tinh anh.
– Phải. Cô là ai?
– Tôi là vợ của Trần Hải. Anh ấy bảo, nếu có chuyện, mang sổ này cho ông.
Ông Duy nhìn cuốn sổ, ánh mắt thay đổi hẳn. Ông đứng dậy, đóng cửa phòng, hạ giọng:
– Cô mang được nó đến đây thật sao? Chúng theo dõi tôi suốt tháng nay.
– Ông nói… “chúng”?
– Bọn trong bộ phận nội bộ bị mua chuộc. Tôi chỉ còn vài người tin cậy.
Minh đặt cuốn sổ xuống bàn:
– Trong này có đủ bằng chứng. Xin ông giao cho cấp cao.
– Tôi sẽ làm. Nhưng hai người phải rời khỏi đây ngay. Nếu bọn họ biết cô mang sổ đến, họ sẽ không tha.
Tiếng xe ngoài sân vang lên. Ông Duy nhìn ra cửa sổ, mặt biến sắc:
– Trễ rồi.
Một đoàn xe đen dừng trước cổng. Tiếng giày giẫm rầm rập.
– Mau, đi cửa sau! – Ông quát. – Tôi giữ họ lại.
An do dự:
– Còn ông thì sao?
– Tôi già rồi. Họ không dám giết tôi. Đi đi!
Minh kéo tay cô, chạy ra sau. Khi vừa ra khỏi cửa phụ, họ nghe tiếng đập cửa và tiếng quát:
– Mở ra! Cảnh sát điều tra!
An hoảng loạn:
– Là họ? Hay là giả dạng?
– Không biết. Nhưng không thể quay lại.
Họ chạy ra con hẻm nhỏ, rồi lẩn vào dòng người. Tiếng còi xe, tiếng la hét vang dội phía sau.
Trời tối.
An và Minh ngồi nép bên bờ biển, sóng xô bờ mạnh, mưa lất phất trở lại. Cô tựa đầu vào vai anh, mệt mỏi.
– Ông Duy có sao không, anh?
– Anh không biết. Nhưng nếu ông ấy làm được, thì cái chết của anh Hải không uổng.
– Em sợ… rằng cuối cùng, chẳng ai tin.
– Tin hay không không quan trọng. Quan trọng là mình không im lặng.
Cô nhìn anh, mắt nhòa nước.
– Anh lúc nào cũng như vậy. Khi người khác bỏ chạy, anh lại ở lại.
Anh mỉm cười, nhẹ nhưng đau:
– Vì anh đã từng chạy, và anh biết cái giá của nó.
Cô đưa tay nắm lấy tay anh. Hai bàn tay ướt lạnh, nhưng nắm thật chặt.
– Cảm ơn anh, Minh. Nếu không có anh, chắc em không còn đủ sức sống thêm lần nữa.
– Anh chỉ làm điều đáng làm thôi, An.
Cô dựa đầu lên vai anh. Gió biển thổi mạnh, nhưng giữa lạnh lẽo đó, có một hơi ấm nhỏ nhoi — của hai người từng lạc nhau trong mưa, giờ lại ngồi bên nhau trong cơn sóng đời.
Rạng sáng hôm sau.
Điện thoại Minh rung lên. Một tin nhắn lạ được gửi đến, không tên người gửi:
“Phạm Duy an toàn. Cuốn sổ đã đến tay cơ quan trung ương.
Phan Dũng bị tạm giữ điều tra.
Cẩn thận. Còn người trong bóng tối.”
Minh đọc xong, im lặng thật lâu. Anh đưa máy cho An. Cô nhìn, mắt rưng rưng.
– Cuối cùng… anh ấy được minh oan rồi.
Minh gật.
– Phải. Nhưng chưa kết thúc đâu. Vẫn còn kẻ đứng sau nữa.
– Em không muốn trả thù. Chỉ muốn sống yên.
– Và anh hứa, từ nay, anh sẽ ở đây, cho đến khi em thật sự bình yên.
An nhìn anh, khẽ cười qua nước mắt.
– “Ngôi nhà sau cơn mưa” của chúng ta… cuối cùng cũng sáng đèn rồi.
Minh đáp nhẹ, mắt hướng ra biển:
– Ừ. Nhưng mưa thì vẫn sẽ còn. Chỉ khác là lần này, ta sẽ cùng nhau đi qua nó.
Sóng vỗ, trời dần sáng.
Phía xa, những tia nắng đầu tiên rọi xuống mặt nước, phản chiếu ánh vàng lên đôi mắt họ.
Một chương cũ khép lại – bằng máu, bằng nước mắt – nhưng cũng bằng niềm tin rằng, dù mưa có trở lại, thì hoa vẫn sẽ nở, và tình người vẫn còn.