ngôi nhà sau cơn mưa

Chương 9: Ký Ức Bị Đánh Cắp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe khách chạy xuyên qua những cánh đồng miền Trung, bỏ lại sau lưng những dãy núi xám nhòa trong sương. Bên trong xe, An ngồi bên cạnh Hải. Cô nhìn gương mặt anh trong ánh sáng buổi sáng mờ nhạt — gầy, xanh, nhưng ánh mắt dần có thần hơn.

Sau bao năm, anh vẫn là người đàn ông cô từng yêu: trầm, hiền, và mang chút gì đó u buồn trong nụ cười.

Hải dựa đầu vào cửa kính, giọng khẽ như gió:

– Anh không ngờ có ngày lại được ngồi cạnh em như thế này.

An cười buồn:

– Em cũng không nghĩ còn có thể gặp anh. Mười năm, em đã thôi hy vọng.

– Còn anh… anh vẫn mơ thấy em, dù không biết em là ai. Trong giấc mơ, em cười, đứng giữa đồng hoa trắng, nói “đừng sợ”. Anh tỉnh dậy, chỉ còn nhớ nụ cười đó.

Cô nắm tay anh, giọng run:

– Em đã chờ giấc mơ ấy thành thật.

Xe lắc nhẹ qua đoạn đường gập ghềnh. Ngoài kia, mưa bụi rơi lất phất, phủ mờ khung cảnh — như thể thời gian cũng đang run rẩy giữa hiện tại và quá khứ.

Chiều.

Xe dừng ở ngã ba đầu làng. An xuống trước, Hải theo sau. Hơi đất quê trộn mùi gió đồng ùa vào mũi, khiến tim cô thắt lại.

Ngôi làng vẫn như xưa: mái ngói, hàng cau, và con đường lát sỏi dẫn vào nhà.

Trước cổng, Minh đang quét sân. Khi anh ngẩng lên, thời gian như dừng lại.

Hai người đàn ông nhìn nhau.

Hải gầy, mái tóc muối tiêu, ánh mắt lạ lẫm mà quen thuộc.

Minh đứng lặng, cây chổi rơi khỏi tay.

An khẽ nói:

– Minh… anh ấy… trở về rồi.

Gió thổi qua. Chuông gió trên hiên nhà kêu khẽ, âm thanh quen thuộc như lời nhắc của số phận.

Minh nuốt khan.

– Là… thật sao?

Hải gật đầu, giọng khàn vì xúc động:

– Tôi… xin lỗi vì mọi chuyện.

Khoảng lặng dài, chỉ có tiếng gió và tiếng con nít chơi ngoài ngõ.

Minh bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông từng là bạn, từng là ký ức đau đớn nhất trong đời mình. Anh giơ tay ra.

– Chào mừng anh trở về.

Hải nắm lấy. Bàn tay họ chạm nhau — thô ráp, run nhẹ. Không ai nói thêm gì. Cả hai đều biết, quá khứ không thể xóa, chỉ có thể cùng nhau gánh lại.

Trong nhà, ông Khải đứng sững khi thấy Hải. Cụ già run run, nước mắt rưng rưng:

– Trời đất ơi… con thật sự còn sống!

Hải quỳ xuống, nắm tay ông:

– Con xin lỗi, bác. Mười năm… con đã khiến mọi người tin con chết.

Ông Khải lắc đầu, nghẹn ngào:

– Không sao. Còn sống là tốt rồi. Mọi giận hờn đều theo mưa trôi hết.

An đứng bên, mắt đỏ hoe. Cô không ngờ ngày đoàn tụ lại đầy nước mắt đến vậy.

Tối hôm đó, bữa cơm đầu tiên có đủ cả bốn người: Minh, An, Hải, và hai đứa nhỏ. Linh nhìn người đàn ông xa lạ, tò mò hỏi:

– Mẹ ơi, chú này là ai?

An cười, giọng run:

– Đây là… ba con.

Không khí lặng đi. Bảo ngước nhìn Minh, ngơ ngác.

Minh mỉm cười nhẹ:

– Con à, từ nay con có thêm một người chú thân nữa, biết không?

Câu nói ấy khiến An nghẹn.

Hải nhìn anh, ánh mắt đầy biết ơn.

Linh vẫn chưa hiểu, chỉ cười khúc khích:

– Vậy con có hai ba hả?

Tiếng cười trẻ thơ vang lên giữa gian nhà nhỏ, xoa dịu phần nào những vết thương không tên.

Đêm, trăng sáng vằng vặc. Minh ra hiên, châm điếu thuốc. Hải bước theo sau.

– Anh… không giận tôi sao? – Hải hỏi, giọng trầm.

– Tôi từng giận, rất giận. Nhưng giờ… thấy anh còn sống, tôi thấy nhẹ. Có lẽ mọi thứ đều có lý do.

– Hôm đó… tôi không nhớ rõ. Chỉ biết ai đó gọi tôi, rồi bị đẩy xuống. Tôi không nghĩ đó là tai nạn.

Minh giật mình.

– Bị đẩy?

– Ừ. Trước đó, có người trong công trình cảnh báo tôi: “Có kẻ muốn mày biến mất, vì biết chuyện sổ đen.” Tôi không hiểu lúc đó, nhưng giờ nhớ lại… có thể tai nạn ấy không phải ngẫu nhiên.

– Sổ đen?

– Là danh sách chi tiền hối lộ của nhà thầu. Tôi giữ một bản sao, định tố cáo. Nhưng chưa kịp làm gì thì xảy ra tai nạn.

Minh cau mày.

– Vậy… có nghĩa là có người biết anh vẫn sống, và muốn anh im lặng mãi mãi.

– Có lẽ thế.

Gió đêm thổi lạnh. Minh ném tàn thuốc, nói khẽ:

– Anh không thể ở đây lâu. Nếu họ biết, họ sẽ tìm.

– Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi cần gặp con gái mình một lần nữa. Sau đó, tôi sẽ tính.

Minh nhìn xa xăm. Anh hiểu, chuyện này chưa kết thúc.

Sáng hôm sau, làng xôn xao. Tin “Trần Hải còn sống” lan khắp nơi như lửa. Người thì ngạc nhiên, kẻ bán tín bán nghi.

An ngại ánh nhìn của mọi người, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Cô lo cho Hải – anh gầy, ho nhiều, sức khỏe yếu. Cô bảo anh ở trong nhà, nhưng anh nhất quyết ra vườn, muốn ngửi lại mùi đất, mùi hoa.

Hải ngồi trước giàn cúc trắng, mỉm cười:

– Em vẫn trồng chúng, hả?

– Ừ. Mỗi sáng em đều cắm một bình mới.

– Giống anh từng làm cho em khi còn ở Bình Dương.

Cô khẽ cười, nhưng trong lòng run.

– Em vẫn nghĩ anh đã mất. Mỗi lần cắm hoa, em đều nói thầm “đây là cho anh.”

– Và anh đã nghe thấy. Dù ở đâu, anh vẫn nhớ mùi ấy.

Khoảnh khắc đó, không cần lời nói, hai người nhìn nhau, hiểu rằng giữa họ còn một sợi dây không bao giờ đứt.

Nhưng phía xa, có đôi mắt đang dõi theo qua hàng rào — ánh nhìn lạnh và bí hiểm.

Buổi chiều, khi Minh ra chợ, có người đàn ông lạ tiến đến, nói nhỏ:

– Anh là Minh phải không?

– Ai hỏi?

– Tôi từ công ty cũ của Trần Hải. Nghe nói anh ta còn sống?

– Sao anh biết?

– Chúng tôi có lý do phải xác minh. – Hắn rút danh thiếp: “Đại diện nhà thầu Trường Minh.”

Minh nhận tờ giấy, cảm giác bất an lan khắp người.

– Nếu anh ta còn sống, anh định làm gì?

Người đàn ông cười nửa miệng:

– Chuyện đó không liên quan đến anh. Chỉ cần anh nói nơi ở, chúng tôi sẽ xử lý gọn.

Minh siết chặt nắm tay, giọng lạnh:

– Tôi không biết.

– Hy vọng vậy. – Hắn nhún vai. – Vì nếu biết mà giấu, có thể anh sẽ gặp rắc rối.

Hắn bỏ đi, để lại Minh đứng giữa chợ đông người mà vẫn thấy lạnh buốt sống lưng.

Tối đó, Minh về nhà, thấy cửa mở hé. Tiệm hoa vắng lặng. An đang nấu cháo cho Hải. Hai đứa nhỏ đã ngủ. Anh bước vào, giọng thấp:

– Có người tìm anh, nói là từ công ty cũ.

Hải sững lại.

– Họ biết rồi sao?

– Có vẻ vậy. Anh cần rời khỏi đây, ngay đêm nay.

An hoảng:

– Không! Anh vừa về, chưa gặp con nhiều.

Minh đặt tay lên vai cô:

– Nghe anh, An. Nếu họ tìm đến, không chỉ anh ấy gặp nguy hiểm. Cả em và con cũng không yên.

Hải gật đầu:

– Minh nói đúng. Anh sẽ đi. Nhưng trước khi đi, anh muốn để lại thứ này.

Anh mở túi, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bìa nâu, cũ kỹ.

– Đây là bản sao “sổ đen”. Danh sách những người nhận hối lộ. Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, hãy giao nó cho công an.

An run tay cầm lấy, nước mắt trào:

– Sao lúc nào anh cũng chọn im lặng một mình vậy?

– Vì anh sợ kéo em vào. Nhưng giờ thì không thể giấu nữa.

Minh nói khẽ:

– Anh đi bằng đường nào?

– Ra bến sông. Có người quen sẽ giúp anh trốn về Nam.

– Được. Anh đi đi. Khi nào an toàn, gửi tin.

Hải gật đầu. Anh quay sang nhìn An, ánh mắt sâu và buồn:

– Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn gặp em… nhưng không phải trong mưa.

Cô bật khóc, ôm anh lần cuối.

– Đi đi, trước khi trời sáng.

Nửa đêm.

Trời nổi gió lớn, mây đen kéo dày. Hải khoác áo, rời nhà. Minh dắt xe, chở anh đến bến sông.

Đường vắng, chỉ có tiếng gió rít.

– Cảm ơn anh, Minh. Anh đúng là người tôi nợ nhất.

– Nợ gì chứ? Chúng ta đều từng sai, giờ chỉ cố làm lại thôi.

Khi họ đến gần bến, một chiếc xe đen bất ngờ chặn đầu. Ba người đàn ông bước ra, mặc áo khoác tối.

– Tìm lâu rồi đấy, Trần Hải.

Hải lùi lại, mắt mở to.

Minh lao lên chắn trước:

– Các người muốn gì?

– Lấy thứ anh ta đang giữ.

– Không có gì cả! – Minh quát.

Một trong số chúng xông tới. Ẩm ĩ, tiếng vật lộn vang lên giữa đêm. Hải bị kéo ngã xuống, Minh đấm một cú mạnh vào kẻ tấn công, nhưng bị đẩy ngược. Một tiếng “pằng!” vang lên.

Không gian đông cứng.

Hải khụy xuống, tay ôm ngực.

– KHÔNG!!! – Minh hét lên, lao đến đỡ anh.

Những kẻ lạ chạy đi, để lại màn đêm và tiếng mưa rơi bắt đầu nặng hạt.

Hải thở gấp, máu loang trên áo. Anh nắm chặt tay Minh, giọng đứt quãng:

– Cuốn sổ… giữ… cho… An… đừng để…

Anh chưa kịp nói hết, bàn tay buông thõng. Mắt mở trừng trong cơn mưa.

Minh ôm lấy anh, hét lớn giữa trời. Mưa rơi dữ dội, hòa cùng tiếng thét của một người đã mất bạn, mất niềm tin, mất cả cơ hội cứu chuộc.

Sáng hôm sau, An tỉnh giấc vì tiếng gõ cửa.

Khi mở ra, cô thấy Minh đứng đó, người đầy bùn, ánh mắt trống rỗng.

– Anh Hải đâu? – Cô hỏi, tim thắt lại.

Anh im. Nước mưa vẫn nhỏ giọt từ tóc xuống nền.

– Họ đã tìm đến.

Cô khuỵu xuống, nấc nghẹn.

– Anh ấy… đi rồi sao?

Minh siết chặt cuốn sổ nhỏ trong tay, giọng nghẹn:

– Anh ấy chết để bảo vệ điều này. Và anh thề, sẽ không để cái chết của anh ấy vô nghĩa.

Cô ngẩng lên, nước mắt hòa cùng mưa, rơi lã chã.

Ngoài kia, trời lại đổ cơn mưa mới.

Mưa trên mái ngói, mưa trên những giàn cúc trắng đang ngả đầu, mưa lên nỗi đau của những người còn ở lại.

Và trong tiếng mưa ấy, dường như có tiếng thì thầm rất khẽ — giọng của Hải, vang từ đâu đó xa xăm:

“Đừng khóc, An. Mưa rồi sẽ tạnh. Chỉ cần em còn trồng hoa, anh vẫn còn ở đây.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×