ngôi nhà sau cơn mưa

Chương 11: Bóng Dài Sau Bình Minh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời trong, mây tản.

Sau những ngày mưa triền miên, ánh nắng đầu tiên rọi xuống mái ngói cũ của ngôi nhà bên hàng cau, khiến An có cảm giác như mùa mới vừa ghé qua.

Cô đứng trước hiên, nhìn vạt nắng trải dài trên giàn hoa cúc trắng, khẽ nở nụ cười.

Từ sau khi vụ án của Trường Minh bị phanh phui, làng nhỏ như thở phào. Tin tức trên đài: “Giám đốc công ty Trường Minh bị tạm giam để điều tra tội tham nhũng và che giấu chứng cứ trong vụ tai nạn lao động năm 2015.”

Nghe tin đó, An lặng người. Cô không thấy hả hê, chỉ thấy trống rỗng.

Minh đứng sau lưng cô, đặt nhẹ tay lên vai.

– Hết rồi.

– Chưa đâu, – cô đáp, giọng nhỏ – chỉ là tạm lặng. Những người như hắn hiếm khi ngã thật sự.

Minh gật đầu.

– Dù sao, công lý cũng đã được thắp. Và anh Hải… chắc cũng yên lòng.

Nghe đến tên Hải, mắt cô dịu lại.

– Em vẫn chưa quen việc không còn anh ấy. Nhiều đêm, em vẫn mơ thấy anh ấy đứng ngoài hiên, ướt sũng, cười bảo “đừng khóc nữa.”

Minh im lặng. Anh biết, tình yêu không mất đi khi một người chết, nó chỉ hóa thành khoảng trống – mà những người sống phải học cách mang theo cả đời.

Linh chạy ra sân, tay cầm một bức vẽ.

– Mẹ ơi, con vẽ ba Hải nè!

An cúi xuống, xoa đầu con gái. Trong bức tranh, là người đàn ông mặc áo xanh, đứng dưới mưa, tay cầm bó hoa cúc. Phía trên, bé viết nguệch ngoạc: “Ba không còn buồn nữa.”

Cô cắn môi, ôm con vào lòng.

– Ừ, ba không còn buồn nữa đâu.

Minh đứng nhìn, lòng vừa ấm lại vừa nhói. Anh biết mình sẽ không bao giờ thay thế được người đàn ông đó, nhưng anh cũng không cần. Anh chỉ muốn ở đây, để khi An yếu đuối, cô có thể dựa vào.

Chiều.

Tiệm hoa “An Nhiên” mở cửa trở lại sau gần nửa tháng. Khách quen ghé qua, ai cũng hỏi:

– Cô An ơi, dạo này khỏe chưa? Nghe nói nhà cô xảy ra chuyện lớn quá!

An chỉ mỉm cười.

– Dạ, giờ ổn rồi ạ.

Cô treo lại bảng hiệu mới, lau từng bình hoa như lau lại ký ức. Bên trong, Minh đang sắp lại sổ sách, Linh chơi với Bảo ngoài hiên.

Mọi thứ tưởng như đã yên. Nhưng yên bình đôi khi chỉ là lớp sương mỏng trước bão.

Buổi chiều hôm đó, khi Minh ra sau nhà, anh phát hiện trên bàn gỗ có một phong bì. Không ai biết nó đến từ đâu. Không dấu gửi. Không tên người nhận.

Chỉ có dòng chữ ngắn ngủn:

“Cuốn sổ chỉ là phần nổi. Người thật sự ra lệnh giết Trần Hải vẫn còn tự do.”

Minh cầm lá thư, bàn tay lạnh dần. Anh quay vào trong, gọi nhỏ:

– An, em ra đây một chút.

Cô bước ra, đọc xong, mặt tái đi.

– Ai gửi vậy?

– Không biết. Nhưng có thể… là ai đó trong hệ thống muốn cảnh báo.

– Hay là họ muốn chúng ta sợ.

– Có thể. Nhưng nếu là thật, nghĩa là kẻ đó vẫn đang ở ngoài kia.

An lặng người. Một lần nữa, những cơn ác mộng tưởng đã khép lại lại rình rập quanh họ.

Đêm đó, gió mạnh, trăng mờ.

Minh không ngủ. Anh ra hiên, hút thuốc. Tiếng chuông gió khẽ vang, hòa với tiếng côn trùng.

Cánh cửa sau nhà bất ngờ kêu “két”. Anh quay lại, nín thở.

– Ai đó?

Không tiếng trả lời. Anh bước chậm ra, cầm theo đèn pin. Sau chuồng gà, có bóng người thấp thoáng. Anh lao tới.

Nhưng khi đến nơi, chỉ còn mảnh giấy nhỏ găm trên gốc cây bằng con dao gỉ:

“Đừng tưởng giao sổ là xong. Mọi thứ mới chỉ bắt đầu.”

Máu Minh lạnh đi. Anh lùi lại, tim đập mạnh. Ai đó đang dõi theo từng bước họ.

Sáng hôm sau, An thấy anh ngồi trước hiên, gương mặt căng thẳng.

– Có chuyện gì sao?

Anh đưa mảnh giấy ra.

– Họ đã biết chúng ta còn sống và đang theo dõi.

Cô siết chặt tay.

– Vậy chúng ta phải làm gì?

– Giữ im lặng. Không để ai biết chúng ta có liên quan đến cuốn sổ. Ông Phạm Duy đã giao nó cho cơ quan trung ương. Nếu họ điều tra tới cùng, kẻ kia sẽ lộ mặt.

– Nhưng nếu không?

Anh nhìn ra xa, giọng chắc nịch:

– Thì anh sẽ tự tìm ra.

Một tuần sau, mọi chuyện tưởng chừng lắng xuống.

An trở lại nhịp sống thường ngày, Linh đến trường, tiệm hoa đông khách hơn vì tin tức “hoa cúc trắng của người phụ nữ mất chồng nhưng giữ niềm tin” lan khắp vùng.

Minh lặng lẽ đứng sau hỗ trợ.

Nhưng đúng ngày thứ bảy, khi An vừa đóng cửa tiệm, có người đàn ông đến – dáng cao, mặc vest xám, đội mũ rộng vành. Ông ta nói giọng Bắc, lịch sự nhưng ánh mắt lạ lùng:

– Cô An phải không? Tôi là phóng viên. Muốn hỏi vài chuyện về vụ án Trường Minh.

An hơi ngập ngừng:

– Tôi không tiện nói gì thêm.

– Tôi hiểu. – Ông ta cười nhẹ. – Nhưng cô biết không, người thật sự đứng sau vụ đó là ai, chắc cô chưa nghe.

Cô khựng lại.

– Là ai?

– Một người mà cô quen hơn cả…

– Ý ông là sao?

Người đàn ông cúi sát, nói nhỏ:

– Là người đang sống cùng cô bây giờ. – Ông ta liếc ra phía Minh đang tưới hoa ngoài sân. – Anh ta không đơn giản như cô nghĩ.

An choáng váng.

– Ông đang nói bậy gì vậy?

– Tôi chỉ nói sự thật. – Ông ta cười, rút trong túi ra một tấm ảnh. – Đây là bằng chứng.

Cô run tay nhận lấy. Trong ảnh, là Minh và Phan Dũng – giám đốc công ty Trường Minh – chụp cùng nhau trong một buổi tiệc cũ.

– Hai người quen biết từ lâu. Cùng làm ở công trình Bình Dương năm xảy ra tai nạn. Cô nghĩ sao?

Cô đứng lặng, mặt trắng bệch.

– Không thể nào…

– Tôi có thể sai. Nhưng tôi sẽ còn quay lại. – Ông ta cúi đầu, mỉm cười rồi rời đi, để lại An với tấm ảnh run rẩy trong tay.

Đêm đó, cô đối diện Minh.

– Anh quen Phan Dũng?

Minh sững lại, ánh mắt thoáng chao đảo.

– Sao em biết?

– Ông ta là ai với anh? Anh từng làm việc chung, đúng không?

Anh thở dài, ngồi xuống.

– Ừ. Hồi đó anh làm công nhân ở công trình của hắn. Chính hắn từng hối lộ để ém vụ sập giàn giáo. Anh biết chuyện, nhưng không dám nói vì sợ bị trả thù.

– Và anh im?

– Phải. Anh hèn. Nhưng anh không liên quan đến cái chết của Hải, An à! Anh thề.

An nhìn anh, nước mắt rưng rưng:

– Sao anh không nói sớm?

– Vì anh sợ em sẽ nghĩ anh là một phần của tội lỗi đó.

– Anh đã im một lần, và người ta đã chết. Anh định im thêm lần nữa sao?

Câu nói ấy như lưỡi dao cứa vào lòng. Minh đứng dậy, đi ra hiên, giọng khàn đặc:

– Anh sẽ không im nữa. Anh sẽ tìm ra ai đứng sau cả Phan Dũng.

Ngày hôm sau, Minh đến Đà Nẵng gặp lại ông Phạm Duy.

Cơ quan thanh tra lúc này đang trong vòng bảo vệ nghiêm ngặt. Ông Duy tiếp anh trong phòng nhỏ.

– Tôi biết cậu sẽ đến. – Ông nói. – Có người đang cố đổ tội cho cậu là kẻ đồng phạm.

– Tôi đoán ra. – Minh đáp. – Nhưng tôi có bằng chứng rằng Phan Dũng chỉ là quân cờ. Còn người thật sự điều khiển là ai, tôi chưa rõ.

Ông Duy mở máy tính, chỉ vào một tập hồ sơ.

– Đây. Người phê duyệt hợp đồng sai phạm năm ấy không phải Phan Dũng, mà là Tổng giám sát khu vực – Nguyễn Văn Kỳ. Hắn có cổ phần trong công ty Trường Minh, và là người chỉ đạo “xử lý” Trần Hải để bịt miệng.

– Giờ hắn ở đâu?

– Đã rút về ẩn thân ở miền Nam. Nhưng chúng tôi chưa đủ chứng cứ.

Minh siết chặt tay.

– Tôi sẽ đi tìm.

– Cẩn thận. – Ông Duy nói. – Chúng không giống bọn côn đồ. Họ là quyền lực trong bóng tối.

Tối đó, Minh trở về làng.

An ngồi chờ trước hiên, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt lo lắng.

– Anh đi đâu cả ngày?

– Đến gặp ông Duy. Anh biết ai thật sự là kẻ ra lệnh giết Hải rồi.

– Là ai?

– Nguyễn Văn Kỳ. Một người có quyền hơn cả Phan Dũng.

Cô sững lại.

– Anh định làm gì?

– Tìm hắn.

– Anh điên rồi! Anh muốn lặp lại thảm kịch sao?

– Nếu không làm, Hải chết vô nghĩa. Anh không thể để chuyện đó kết thúc bằng vài bản tin trên đài.

An bật khóc, níu tay anh:

– Em không muốn mất anh nữa. Đủ rồi, Minh à.

Anh đặt tay lên má cô, khẽ lau nước mắt:

– Lần này, anh sẽ không đi một mình. Anh làm vì cả hai chúng ta.

Cô nhìn anh, im lặng rất lâu, rồi gật đầu yếu ớt.

– Vậy ít nhất… hãy để em đi cùng.

Minh khẽ mỉm cười, ánh mắt pha lẫn quyết tâm và dịu dàng:

– Không. Em phải ở lại. Bảo vệ Linh. Nếu anh không về… hãy tiếp tục trồng hoa, được chứ?

Cô bật khóc, ôm chầm lấy anh.

– Đừng nói vậy… Anh phải về.

Anh ôm cô thật chặt. Ngoài kia, gió nổi lên, làm chuông gió kêu lanh canh.

Như lời cảnh báo, hay như tiếng gọi của định mệnh đang chờ đợi phía trước.

Khi anh rời làng sáng hôm sau, trời lại đổ mưa.

An đứng dưới hiên nhìn theo, dáng anh khuất dần trên con đường lầy lội.

Mưa lạnh, nhưng lòng cô còn lạnh hơn.

Cô biết, “bình minh” mà họ vừa có được chỉ là tạm bợ. Bởi mọi bình minh đều có bóng dài phía sau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×